Gió đêm hơi lạnh, ánh trăng lại bao phủ khắp thành Tô Châu làm cho mọi nơi đều mơ hồ trở nên trầm tĩnh. Bên trong rừng trúc, lá trúc theo gió lạnh rung chuyển, làm chậm lại bước chân của Trầm Tuyệt Tâm...
Cứ mỗi lần tới nơi đây thì Trầm Tuyệt Tâm lại một lần nhớ đến nỗi đau và tổn thương mà mình đã từng trải qua, cũng là lại nhớ đến những kỷ niệm trước đây. Những hồi ức tốt đẹp đó lại một lần nữa ùa về làm cho lòng nàng càng thêm chua xót.
Gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh liền khêu gợi tâm tư làm cho con người như muốn cùng gió đánh đàn, cùng hòa chung với gió, tấu lên nỗi tương tư trong lòng. Bởi vì chỉ có một mình mình ở trong bóng tối xướng lên khúc dạ ca ấy, không có ai ở bên cũng không có ai bầu bạn...Thật là cô đơn làm sao!
Ánh sáng của nến chập chờn cứ liên tục đong đưa, làm cho dung nhan của Oản nương càng thêm rõ ràng. Trầm Tuyệt Tâm nhẹ nhàng lau đi lệ còn đọng ở bên khóe mắt của nàng, sau đó cẩn thận đem nàng đặt ở trêи giường.
Một lúc sau Trầm Từ liền tới, trêи tay vẫn còn bồng Linh nhi, nói "Thiếu gia, hai người này một lớn một nhỏ nếu như ở đây chúng ta làm sao thu xếp?"
Trầm Từ biết rõ, nơi này chính là cấm địa của thiếu gia ai cũng không thể bước vào. Cho dù là hắn, tối nay đều chỉ giống như "Ngoại nhân" không thể bước vào nửa bước. Lại còn gia quy của Trầm gia nữa, tuyệt đối không thể đem nữ tử có thân phận không minh bạch ở trong phủ, huống chi là một quả phụ như thế...
"Ngươi nhanh đi mua chút cháo lỏng, đi nhanh rồi mau trở về." Trầm Tuyệt Tâm sai Trầm Từ đi sau đó ánh mắt lại nhìn đến đàn cổ cầm, bỗng nhiên lại xuất hiện một phong cảnh khác. Nàng nhượng Trầm Từ bế Linh nhi tới bên người Oản nương. Ánh trăng an tĩnh chiếu qua cửa sổ, còn Trầm Tuyệt Tâm đứng đờ người ở bên cạnh giường.
Bỗng nhiên có tiếng động từ hai bên trái phải truyền đến, chính nó đã quấy rầy Trầm Tuyệt Tâm khi các ký ức cũ của nàng lại ùa về. Nàng quay đầu nhìn, nguyên lai là Linh nhi ban nãy hãy còn đang ngủ chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh lại. Nàng không khóc cũng không có làm ầm ĩ, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm Trầm Tuyệt Tâm.
Linh nhi thấy Trầm Tuyệt Tâm quay lại nhìn mình liền cười phá lên giống như rất thích Trầm Tuyệt Tâm vậy. Nàng giống như bị nhiễm tiếng cười ngây thơ của Linh nhi, không tự chủ được nàng cũng bất giác lộ ra khóe môi đang giương lên.
Cười như vậy cũng không giống bình thường, bởi vì ngày thường nàng khó có thể có một nụ cười như vậy. Cũng chỉ có thể là tựa tiếu phi tiếu(*) nhưng lại mang theo tà ý. Bây giờ nó là ấm lòng, cũng vì nó mà nàng bừng tỉnh. Linh nhi làm cho nàng cảm thấy ấm áp, mặc dù chỉ mới gặp qua nàng nhưng mà Linh nhi làm cho Trầm tuyệt Tâm cảm thấy nàng rất đặc biệt.
(*)Cười như không cười
"Tiểu tử kia thế nhưng đã ngủ rồi?".
Trầm Tuyệt Tâm cũng không biết là trêи mặt đang có tiếu ý, nàng dùng ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mà béo mập của Linh nhi. Nàng nhìn "Tiểu tử kia" càng phát ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, cánh tay cực kỳ vụng về mà ôm nàng vào trong ngực...
Ngón cái của nàng cứ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh nhi, nói "Quả nhiên ngươi thật sự là rất giống mẫu thân ngươi nha! Bây giờ đã như vậy thật khả ái, nếu lớn lên ngươi đương nhiên cũng sẽ như mẹ ngươi vậy "xinh đẹp". Chỉ là...ngươi chớ để giống nàng thực nhu nhược, kết quả cuối cùng cũng chỉ là làm hại chính mình mà thôi."
Linh nhi ở trong ngực Trầm Tuyệt Tâm an tĩnh nghe, tựa như là hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng . Hai tay nho nhỏ của Linh nhi đang nắm chặc liền mở ra, chuyển hướng tới nơi Oản nương đang nằm...
Trêи môi liền lắp bắp nói vài từ không rõ cứ "ê a bi bô" thanh âm của nàng thật dễ nghe. Khả ái như thế, Trầm Tuyệt Tâm nhịn không được liền hôn nhẹ lên gò má của nàng. Trầm Tuyệt Tâm thừa nhận trong lòng nàng chỉ là đơn thuần rất thích trẻ con.
Càng đặc biệt là đứa nhỏ này, rõ ràng chưa từng cai sữa, cũng chưa từng gặp qua nàng lần nào vậy mà dường như nó lại không có ý muốn khóc, không có ý muốn làm khó mình. Linh nhi cùng nàng thật ra rất là hữu duyên nha.
Trầm Từ vội vội vàng vàng bưng bát cháo lỏng xông vào gian phòng, nhìn thấy thiếu gia ôm Linh nhi lại còn cùng nhau vui đùa, không khỏi sững sờ đứng ngây người tại chỗ. Hắn cảm thấy lạ, thiếu gia chưa từng cười ôn điềm như vậy?
Đích thực là chuyện lạ, làm cho hắn ngạc nhiên không nói lên lời. "Thiếu gia ta đã mua cháo về rồi." Trầm Từ tiến lên một chút, đưa bát cháo về phía Trầm Tuyệt Tâm, phía sau lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn cứ như vậy đứng đó chưa từng có ý oán trách nàng.
"Ừ, ngươi trước ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi, ở đây có ta lo là tốt rồi."
Trầm Tuyệt Tâm sai Trầm Từ ra ngoài, nàng bế Linh nhi đặt ở một bên, cầm bát cháo lên đưa múc từng thìa đến bên miệng của Oản nương. Nước cháo theo khóe môi của Oản nương chậm rãi chảy xuống, dính ướt cả cổ của nàng. Trầm Tuyệt Tâm cũng vô pháp, lấy khăn tay trong tay áo, sau đó cởi vạt áo đằng trước của Oản nương ra đem phần cháo dính trêи áo lau lại sạch sẽ.
"Oản nương...?" Nàng khẽ gọi Oản nương, thấy nàng chậm chạp vẫn còn bất tỉnh chưa chịu tỉnh lại. Chỉ còn cách là phải lấy tay bóp nhẹ miệng của nàng để cho nàng có một chút cháօ ɭót dạ.
Bên người truyền đến tiếng Linh nhi bất mãn "Bì bõm" âm thanh, Trầm Tuyệt tâm bưng bát cháo hướng qua chỗ Linh nhi, lộ ra vẻ cười yếu ớt, nói "Ngươi cũng đói bụng sao?" Hai mắt của nàng hơi nheo lại, thận trọng dùng cái thìa đút cháo cho Linh nhi.
Cũng may Linh nhi thực thích cháo, phàm là đưa đến nàng đều ăn hết. Đợi nàng ăn no, Trầm Tuyệt Tâm lại tiếp tục đút đồ ăn cho oản nương vì nàng vẫn chưa tỉnh lại, thẳng đến khi Trầm Từ lần thứ hai xông vào, phá vỡ sự an tĩnh trong phòng.
"Thiếu gia, đã khuya lắm rồi, chúng ta trước nên trở về phủ. Nếu là đi về trễ, chỉ sợ lão gia sẽ lại nổi giận." Lần trước lão gia "dùng gia pháp" đã làm Trầm Từ sợ hãi. Hắn nhớ rõ, thiếu gia phải nằm ở trêи giường mấy ngày mới có thể xuống giường được.
Bây giờ nếu bị lão gia phát hiện đêm khuya mới trở về nhà, hay là phát hiện mang theo một quả phụ cùng một đứa trẻ, sợ là lại muốn đem thiếu gia đánh một trận.
"Không vội." Trầm Tuyệt Tâm đưa một muỗng cháo cuối cùng vào trong miệng của Oản nương, sau đó ôm lấy nàng như đối với một đứa trẻ mới sinh vậy xoa xoa sau lưng nàng. Làm như vậy là để cho cháo dễ tiêu hóa hơn.
Nàng gỡ đầu đũa trúc trêи đầu của Oản nương xuống để cho mái tóc dài của nàng có thể tự do mà rũ xuống. Hình như, tóc của nàng có hơi khô nhỉ? Trầm Tuyệt Tâm sờ trêи mái tóc của Oản nương lại liếc nhìn Linh nhi đang tự mình chơi đùa rồi đối Trầm Từ nói "Ngày mai ngươi liền đi đặt mua đồ một phen, mua cho ta một chút thuốc bổ và nguyên liệu nấu ăn mang trở về đây".
"Được rồi, mua thêm một ít gia cầm để nuôi ở sau viện, gối nệm thì ngươi cứ lấy ở trong phủ mang tới là được. Tạm thời, nhượng mẹ con các nàng ở chỗ này một thời gian."
"Thế nhưng thiếu gia, chúng ta cùng nàng không thân không thích, chúng ta đãi ngộ các nàng như vậy sợ là sẽ để cho người khác chê cười."Trầm Từ bất mãn trả lời
"Có gì mà phải sợ bị chê cười? Trầm Từ ngươi không phải là quên rồi chứ bên trong thành đã đồn đãi gì về ta? Nếu như ngươi nhớ rồi, thì trong lòng người khác họ đã có định kiến về ta bất kể ta có làm chuyện tốt hay chuyện xấu đều giống như nhau, có gì khác nhau sao?"
"Tại sao chúng ta phải mưu toan để thay đổi mình làm chi? Bất quá là giấu đầu lòi đuôi mà thôi, thôi thì chẳng phải theo ai cứ là chính mình là tốt rồi."
Trầm Tuyệt Tâm mỉm cười, nhìn Trầm Từ ánh mắt khó hiểu lần thứ hai bật cười, nói "Thế nào? Trầm Từ, ngươi thế nhưng lại cho ta là khi lưu lại mẹ con các nàng quả thật có mưu đồ sao? Người bên ngoài nghĩ ta như thế nào ta thật ra không quan tâm. Nhưng ngươi thân là tùy tùng của ta, ngày ngày đều theo hầu hạ ta chẳng lẽ ngươi cũng tin những lời đồn đó không tin ta"
"Thiếu gia! Trầm Từ không có, Trầm Từ cũng không có suy nghĩ nhiều đến việc đó. Chỉ là Trầm Từ thấy thiếu gia thật ra không cần phải làm như vậy. Những lời đồn đó thật ra không có đúng sự thật, thiếu gia không phải người như vậy, bọn họ lại. . ."
"Haizz...." Trầm tuyệt tâm lại tiếp tục cười, nói "Chớ nhắc lại, ta là người như thế nào, người khác chẳng biết ta cũng không quan tâm. Trầm Từ, ngươi ra bên ngoài hoa viên đi, đợi nàng tỉnh lại, chúng ta mới trở về phủ."
". . . Trầm Từ nghe thiếu gia nói vậy." Dứt lời, Trầm Từ liền ra ngoài chỉ để lại Trầm Tuyệt Tâm ở trong phòng một lớn một nhỏ, nàng cũng không có hành động quá phận.
Gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào gian phòng, Trầm Tuyệt Tâm cởi ngoại sam sau đó khoác lên trêи người của Oản nương. Trầm tuyệt Tâm sợ nàng bị nhiễm gió lạnh liền đem nàng ôm chặt trong ngực, chưa từng có ý thả lỏng nàng.
Nhưng cũng vì như thế khi Oản nương từ từ tỉnh lại, phát hiện vạt áo mình bị mở rộng ra, nàng kinh ngạc cùng sửng sốt đẩy Trầm Tuyệt Tâm ra. Mặt nàng đỏ như nước thủy triều, cũng không dám nói lời oán trách, nhưng nàng lại chỉ nhìn chằm chằm Trầm tuyệt Tâm. Thấy vậy Trầm Tuyệt Tâm lập tức thay đổi ý nhìn.
"Ah? Oản nương ngươi cuối cùng cũng tỉnh?".
Trầm Tuyệt Tâm biết rõ còn hỏi, đứng dậy dùng hai tay chống đở thân thể của mình, đồng thời đem cả người Oản nương ôm vào trong lòng nàng cười, nói "Oản nương thân thể thơm tho, ta còn chưa hưởng thụ, mới nói tỉnh liền tỉnh? Thực sự tiếc nuối mà."
"Trầm công tử! Ta, ta cám ơn ngươi quan tâm ta mẹ con, đem ta mua. Thế nhưng Oản nương ta cũng không phải là không tuân thủ quy tắc nữ nhân, tuyệt đối không theo Trầm công tử. Tướng công xương cốt còn lạnh, ta phải an táng. Chừng này bạc, coi như ta mượn Trầm công tử, sau này ta sẽ trả" Thanh âm của Oản nương suy yếu lại mang theo chút sợ hãi hai tay nàng liền che lại vạt áo, nàng rất sợ Trầm Tuyệt Tâm sẽ đối với nàng làm những chuyện kia.
"Ha ha ha ha! Ngươi đã bị ta mua, chính là người của ta" Trầm Tuyệt Tâm vui đùa như vậy cũng không sai biệt lắm, nàng cũng không dự định gây cho nó xuống phía dưới nữa.
Nàng một lần nữa đứng thẳng dậy sửa sang lại nội sam có hơi cuốn nếp, nói "Tướng công của ngươi ta sẽ giúp ngươi an táng, bên trong thành Tô Châu này có quá nhiều người bất hảo tâm, ngươi và nữ nhi cứ an tâm ở đây đi".
"Ngày mai ta sẽ phái người đưa tới đệm chăn cùng nguyên liệu để nấu ăn, tối nay ngươi chấp nhận một chút, đắp xiêm y của ta nghỉ tạm. Ta bây giờ liền trở về phủ, ngươi nếu nghe lời ta là tốt rồi. Nếu là sợ ta gây rối, liền tùy ngươi chuyển đi. Ngươi muốn đi cũng được muốn ở lại cũng được".
"Ta chỉ mong ngươi rõ ràng một chút, một nữ nhân mang theo hài tử chỉ một mình người nuôi nấng thật sự là gian nan, việc tối nay phát sinh ta làm vậy chỉ để cho ngươi tỉnh ngủ thôi. Trước người nghỉ tạm đi ta phải đi rồi, hài tử của ngươi ta đã đút ít cháo cho nàng rồi."
Nói xong, Trầm Tuyệt Tâm chỉ mặc nội sam mang theo Trầm Từ ly khai khỏi trúc viện, chỉ để lại Oản nương cùng Linh nhi hai mẹ con ở trong phòng, nhìn ánh trăng đang chiếu trêи mặt đất kia...