Chương 14: Bán mình(*)

Cách nha môn không xa người đến đường phố ngày càng đông, ngày thường lúc chạng vạng tối sẽ có người ngoài vào thành diễn xiếc hay ảo thuật ở chỗ này làm việc kiếm tiền. Vì vậy chủ yếu là bách tính quây lại xung quanh để xem họ diễn xiếc múa trò.

Nhưng mà hôm nay, người nhiều hơn lại vây quanh ở một nhà đã đóng kín cửa đứng đó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng có người là lắc đầu thở dài, người nào thiện lương có chút lòng tốt liền bỏ lại mấy đồng tiền, tất nhiên là tiền bố thí.

Oản nương trêи người khoác áo tang đang quỳ gối ở đằng trước cửa, bên cạnh là thi thể trượng phu của nàng. Thi thể này đã được nàng dùng chiếu đắp lại vì sợ mùi hôi bốc lên, Oản nương nhỏ giọng khóc sụt sùi, thỉnh thoảng lại trấn an nữ nhi không an phận đang nằm ở trong lòng của mình.

"Bán mình táng phu" trêи cổ của nàng lộ ra tấm bảng gỗ mà trêи đó là chữ viết méo nghệch thật sự là rất xấu. Sau tất cả mọi chuyện xảy ra Oản nương cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp cực đoan như thế này để tiếp tục cuộc sống của mình.

Thật sự chuyện này là vì bất đắc dĩ, càng kéo dài thì tình thế càng bức bách hơn.

Ngôi nhà duy nhất của đã bị cầm làm khế ước mua bán với chủ nợ. Bị hắn chiếm thậm chí hắn còn không để cho Oản nương có cơ hội thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày. Chỉ một lát đã lấy hết vật có hơi chút đáng giá trong nhà, tội nghiệp nhất là Linh nhi chỉ mới được gần một năm tuổi mà đã bị bỏ luôn vào sọt trúc cũ rách nát. Nếu Oản nương không có trở về đúng lúc, sợ là ngay cả thân nhân duy nhất này của nàng cũng sẽ mất đi...

*(Tội nghiệp Oản nương quá... Tâm nhi đâu mau ra cứu nàng đi... T-T)

Đã hai ngày nay Oản nương chưa từng được ăn uống gì cả, nàng cả người vô lực thân thể lại vô cùng suy yếu. Cũng may là có người hảo tâm ném cho nàng chút tiền đồng, nàng thận trọng đem chúng nó nhặt lên gói kỹ lại, nghĩ để dành mua thức ăn cho Linh nhi miễn cho hài tử bị đói . Dù sao, nhiều ngày làm lụng vất vả, nàng đã không còn có đầy đủ sữa để cho Linh nhi ăn no .

Một đôi tay dài rộng cùng cực kỳ thô bạo đẩy đám người vây xem xung quanh ra, hắn nhìn thấy Oản nương cúi đầu quỳ ở đó, đáy mắt hiện lên một tia tiện cười(*). Nhìn xung quanh cũng không để ý có đúng hay không là đang trêи đường cái cũng không quản chung quanh có rất nhiều người, người nọ đường đột nâng Oản nương dậy.

(*)cười hèn hạ, bỉ ổi, đê tiện...

Hai tay thỉnh thoảng vuốt ve tay nàng cười to nói "Ây da... Oản nương, ngươi sao luân lạc tới như vậy? Bán mình táng phu? Ôi! Nàng như vậy, thực sự nhượng lòng ta đau à..."

"Hồ, Hồ lão gia. . ."

Oản nương vội vàng từ trong ngực của hắn né ra, ôm thật chặt lấy Linh nhi "Tạ Hồ lão gia đã quan tâm, hôm nay ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, quả thật là mệnh số của ta. Số mệnh của ta từ khi sinh ra đã khổ như vậy chẳng trách ai được."

Lời nói lại chạm đến đau đớn trong lòng của nàng, không kiềm được nước mắt Oản nương liền rơi lệ. Nàng nhìn hài tử vừa mới ngủ trong lòng của mình, lại liếc nhìn chiếc chiếu đang nằm trêи thi thể của trượng phu, thật là bất lực, làm cho nàng càng thêm xót xa.

"Ah.. Ai rơi vào hoàn cảnh như vậy làm sao có thể tốt cho được" Hồ viên ngoại lần thứ hai tiến lên cầm lấy tay Oản nương, từ trong tay áo lấy ra mười lượng bạc, nói "Hôm nay ngươi ở nơi này bán mình táng phu cũng chỉ có ta đem mua người, sau này sẽ đối đãi với người thật tốt".

"Oản nương à, đây là mười lượng bạc, ngươi cầm nó đem chồng ngươi an táng cho tốt đi...Ôi...ta xem thấy sắc mặt ngươi khó coi như vậy, không bằng cùng ta hồi phủ nghỉ tạm cho khỏe có được không? Về phần hài tử này ngươi bây giờ như vậy, nàng cũng không còn là một trói buộc của người nữa không bằng ném nàng đi. Sau này nàng sẽ còn nhiều hài tử hơn, bây giờ chi bằng vứt bỏ nàng đi, theo ta đi".

"Không! Không!" Nghe vậy, oản nương liền lắc đầu rút lui, càng ôm chặt Linh nhi trong lòng "Hồ viên ngoại, Linh nhi là thân nhân duy nhất của ta, là ta hoài thai nàng mười tháng mới hạ sinh, ta làm sao nhẫn tâm đem nàng vứt bỏ được? Nàng, nàng đều không trói buộc của ta không thể đem nàng vứt bỏ! Tiền này, ngươi lấy lại đi ta không cần"

"Oản nương...sao nàng lại có thể như vậy cư nhiên cự tuyệt hảo ý của ta?" Hồ viên ngoại ghét bỏ liếc mắt nhìn hài tử trong ngực của nàng, chỉ trong chốc lát lại khôi phục ý cười.

"Ta làm như thế không phải đúng sao? Chồng ngươi xưa nay thái độ làm người làm sao ta có thể không biết, hắn là một dân cờ bạc, làm sao có tiền đồ làm sao so sánh được với ta? Chớ nói chi là để lại cho hắn một nữ oa, sớm ném nàng đi miễn cho nàng làm lỡ hạnh phúc của Oản nương...Oản nương nàng theo ta hồi phủ nào"

"Ta...Ta không thể làm như vậy. Mặc dù tướng công hắn lúc còn sống quả thực là dân cờ bạc điều này không sai, nhưng hài tử là vô tội, ta không thể bỏ lại nàng, mặc kệ nàng. Nàng là chính do ta hạ sinh sao có thể nói đem bỏ liền bỏ được..."

"Sao nàng lại ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy, Oản nương ngươi trước theo ta hồi phủ đi " Hồ viên ngoại chờ không được, lấy mười lượng bạc nhét vào chiếc chiếu liền muốn cường ngạnh lôi kéo Oản nương hồi phủ.

Hắn đã sớm đối với Oản nương rình mò, hôm nay nàng không có trượng phu lại đang bán mình táng phu, Hồ viên ngoại sao lại không nhân cơ hội này cướp Oản nương về? Hắn thật sự là một người rất háo sắc sao lại có thể bao qua cơ hội ngàn năm có một này.

"Ah... Hôm nay quan phủ không có ai đi tuần tra sao? Sao lại có người ở đây cường đoạt dân nữ nhà người ta được nhỉ?" Đột nhiên có người đang có ý cười ầm ĩ trong đám người đi ra.

Không lâu sau liền có một thỏi vàng rơi vào người Hồ viên ngoại, người vừa phát ra tiếng cười kia lại tiếp tục nói "Hồ viên ngoại, Oản nương sớm đã bị ta mua, chẳng hay người là có ý gì? Chẳng lẽ người hiếu thắng muốn cướp người của ta sao?"

"Nếu nói như vậy Hồ viên ngoại gần đây thật là rảnh rỗi, chi bằng đến đại lao ngồi thêm mấy ngày có được không? Ở đó luôn chào đón người à..."

Lời của editor: Hai chương 14 cùng 15 này thật ra là cùng một chương nhưng mình thấy chia làm hai chương thì được hơn. Vì vậy nếu bạn nào thấy mình chia ra như thế không ổn có thể nhắn lại để mình chỉnh sửa.