Chương 11: Oản nương(*)

Bên trong thành Tô Châu, ở trà lâu chính là nơi hỏi thăm tin tức của địa phương tốt nhất. Mỗi ngày sáng sớm đến đây ăn điểm tâm sáng thì hầu như bách tính là chiếm đa số, bất luận là khách thương hay người dân đều sẽ thích ngồi ở vị trí tựa gần cửa sổ.

Họ sẽ hỏi tiểu nhị chuyện đã xảy ra gần đây, cũng nhờ vậy mà biết được các tin tức chuyện gì đã xảy ra. Hoặc là trong nha môn "Bộ kɧօáϊ"(*) cũng sẽ đến đây mua chút điểm tâm để ăn, khi đó hai người ngồi ở cửa vừa chờ tiểu nhị mang điểm tâm tới vừa nói chuyện về các vụ án gần đây.

(*) Viên chức chuyên thực hiện lệnh bắt giữ, kiểu như sai dịch ấy.

"Ah... Thật là xui xẻo".

Vừa tới cửa ngồi xuống bộ kɧօáϊ béo liền nhổ một hớp nước miếng lên mặt đất. Hắn cũng không để ý tới hành động vừa rồi của hắn đã gây ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Nên tất cả cái lỗ tai đều ở phía sau dựng lên, như muốn từchỗ béo "Bộ kɧօáϊ" "Nghe trộm" chuyện của phủ nha.

Béo "Bộ kɧօáϊ" vẫn không để ý tiếp tục nói "Hôm qua, ở phía đông bên bờ phát hiện một thi thể nam nhân, đều bị nước sông làm mục rữa, nhìn chẳng còn giống người nữa"

"Người hôm qua không có mặt ở đó cho nên Tầm đại nhân đem việc đó giao lên đầu ta, bắt ta tra án. Nhưng ta mệt muốn chết rồi, cũng chẳng muốn đi xem xét. Người cứ như vậy mà rơi xuống sông chết chìm, lại còn phải tìm người nhà nữa thật là thừa thải, chỉ tổ tốn công".

"Một thi thể của nam nhân?" Bộ kɧօáϊ cao gầy giật mình, sợ liền hỏi lại.

Có lẽ là thành Tô Châu ngày thường không có án tử phát sinh, người bộ kɧօáϊ cao gầy mà nhếch miệng nở nụ cười, may mắn phủ nha bắt hắn tự giải quyết chuyện này, giao cho hắn phụ trách.

"Ah!... Nhiệm vụ lớn như vậy giao cho ngươi đây chính là đối với ngươi coi trọng, nói không chừng ngươi mang chuyện này làm tốt, lập tức được thăng quan tiến chức, chuyện này thật ra là một chuyện tốt đấy chứ".

"Phi! Đừng nói chuyện không đâu như thế, chuyện này chả phải chuyện tốt gì"

Béo bộ kɧօáϊ có chút không vui lại tiếp tục nhổ một hớp nước miếng lên mặt đất, mang ngân lượng đặt trêи bàn gỗ. Trong miệng thì thào không ngừng.

"Thật không biết quỷ xui xẻo từ đâu tới, chết cũng muốn kéo ta đây vào! Thăng quan? Không cần! Đừng làm cho ta bị liên quan đến chuyện này đã là cảm tạ trời đất rồi!"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trầm Tuyệt Tâm vào thư phòng cùng Trầm lão gia bàn bạc về việc làm ăn của Trầm gia. Đây là lần đầu tiên Trầm lão gia chân chính quyết định đem một cửa hàng giao cho Trầm Tuyệt Tâm xử lý, nhưng muốn thử Trầm Tuyệt Tâm trước, hắn lại muốn ít nhiều biết được Trầm Tuyệt Tâm đối với chuyện buôn bán của Trầm gia trong tương lai có ý nghĩ gì.

"Cha, con biết Trầm gia chúng ta từ tổ phụ(*) tới nay đều là kinh doanh ngọc khí cùng vật phẩm trang sức, đến giờ cũng coi như nhà giàu có ở Tô Châu. Thế nhưng cha có nghĩ tới hay không? Ngọc thạch khai thác chỉ bằng triều đình phê công văn, Tô đại nhân cùng Trầm gia ta giao hảo, thì mới được thuận lợi cho việc mở rộng và phát triển".

(*) thời ông nội

"Nếu có một ngày thành Tô Châu thay đổi, cha có thể bảo đảm tri phủ mới nhậm chức còn có thể cho chúng ta đem quyền khai thác ngọc thạch giao cho Trầm gia chúng ta sao. Có thể đến lúc đó cha chỉ là tạm thời nghĩ ra cách, như vậy hiện tại chúng ta nên làm khai thác theo cách khác?"

Bởi vì đã sớm có ý tưởng này nên Trầm Tuyệt Tâm liền trực tiếp nói thẳng đến vấn đề này, vì vậy nàng có tự tin. Nếu không sẽ giống như bình thường vậy miễn cưỡng nhàn hạ, bất cần đời.

Nghe vậy, xung quanh lông mày của Trầm lão gia đã hơi nhíu lại "Tìm cách khai thác mới?"

Trầm lão gia không tin tưởng việc này, bởi vì đã sắp cùng Tô gia kết thân, nếu bây giờ thay đổi cách khai thác, thì trước đây bao nhiêu công sức lấy lòng Tô đại nhân cũng là đổ sông đổ biển rồi hay sao? Hắn càng hận hơn là không thể để cho thiên kim Tô gia ngày mai giả vào Trầm gia.

"Đối với Trầm gia ta mà nói, "tự nhiên" mới là cách làm ăn của chúng ta." Trầm tuyệt tâm cười, trong mắt thần thái càng ngày càng sáng tỏ.

"Cha có thể biết Hồ viên ngoại, hắn vốn là người tầm thường nhất, có thể không có người tầm thường hơn hắn, nhưng sau lại nhờ tay người khác mà làm thành một phú thương chuyên buôn bán gạo. Mặc dù lối làm ăn không tốt nhưng cũng là kiếm được không ít, hôm nay hắn áo gấm, ngọc thạch mọi thứ không thiếu."

"Con cho rằng, trêи đời này đại đa số việc làm ăn luôn luôn có hạn, nếu muốn làm dài làm lâu, duy nhất chỉ có thể buôn bán gạo, trà, muối. Nhìn chung thương gia ở thành Tô Châu không chú trọng đến việc buôn bán các thứ này. Bởi vậy, cha sao chúng ta không..."

"Được rồi Tâm nhi, thời gian cũng không còn sớm, ngươi nên đi trong cửa hàng nhìn một cái, xem những ngày gần đây sinh ý làm sao."

Trầm lão gia tất nhiên là không muốn nghe Trầm Tuyệt Tâm nữa, liền đứng dậy mở cửa phòng qua loa để lại một câu "Con còn trẻ người non dạ, chưa hiểu hết chuyện thực tế. Ta chỉ mong con lúc thành thân rồi thì trưởng thành hơn". Ah... Sau này sản nghiệp giao cho Tâm nhi không biết là họa hay là phúc.

Nhìn bóng lưng Trầm lão gia, Trầm Tuyệt Tâm đứng ở bên trong thư phòng một hồi lâu cũng không nhúc nhích. Trầm mặc một lúc, nàng ôm lấy khóe môi cười ra tiếng.

"Không phải là trong lòng tồn tại một chút mong muốn như vậy, vừa nãy sao lại nói thẳng ra như thế? Đã biết rõ tâm tư trong lòng của cha, sẽ bị từ chối sao mình không giống như trước có suy nghĩ gì đều là im lặng"

"Ah...." Trầm tuyệt tâm cúi đầu nhìn hôm nay mới đổi giày, cũng không tính là đi tới cửa hàng nhìn một cái. Ở đó các vật phẩm trang sức nàng đã quá rõ ràng bất quá là ngày thường đều là do cha cùng thúc bá quản lý. Cha ngày thường nhìn phúc hậu như vậy nhưng tâm tư cũng cực kỳ cẩn trọng. Trầm lão gia quản lý chắc chắn là hoàn hảo còn nếu để nàng thì chắc sẽ xảy ra việc gì đó khó dễ.

Nàng gọi "Trầm Từ." Cuối cùng đi ra khỏi thư phòng, đợi Trầm Từ chạy chậm từ cách đó không xa chạy tới, nàng nhẹ phẩy chiết, nói "Đi, đi ra ngoài cùng ta dạo một chút."

Trêи đường cái người đến rồi người đi, bởi vì người bán hàng rong mà các bán thương phẩm ngày càng rực rỡ muôn màu. Trầm Tuyệt Tâm vô sở(*) sự sự đi dạo, trong lòng là một mảnh tích tụ.

(*) không có việc gì để làm

Nàng tưởng dựa vào bản lĩnh của chính mình phát triển Trầm gia sinh ý, nhưng hiện tại lực bất tòng tâm. Mặc dù nghĩ tới nhượng Trầm Từ thay nàng là người chạy việc, nhưng hắn tuổi còn quá nhỏ, tâm tư thật sự thuần khiết, đâu thích hợp khi có trả giá mặc cả, hay lục đυ.c với nhau?

Không có chọn được người thích hợp, cũng chỉ có thể gác lại để sau này xem sao. Xem ra cuối cùng cần chờ một thời cơ tốt có cả "thiên thời địa lợi nhân hoà" .

Nghĩ như vậy, Trầm Tuyệt Tâm dùng chiết phiến đánh nhẹ lòng bàn tay, bước đi chầm chậm. Lại là lúc, không ngờ trước mặt chạy tới một thân ảnh. Người nọ vội vội vàng vàng lao vao Trầm Tuyệt Tâm vai sát vai, có chút không cẩn thận làm trật mắt cá chân ngã nhào trêи mặt đất.

Vốn nên có tiếng thét chói tai bao phủ Trầm Tuyệt Tâm nhưng nàng tay mắt lanh lẹ trong lúc đó tại nơi người kia gần té ngã một cái, chớp mắt nàng liền xoay người đỡ lấy, lại thoáng cố sức, liền nhượng kinh hách nữ nhân tiến trong lòng mình.

"Oản nương?".

Cúi đầu thì Trầm Tuyệt Tâm mới nhìn rõ mặt của người kia, tuy là gầy gò đi không ít, nhưng không thay đổi nhiều lắm vẫn như ngày xưa thanh uyển phong vận. Chỉ là, sắc mặt của nàng vì cái gì lại trắng bệch như vậy? Hai gò má trêи, hiển nhiên là có nước mắt.

"Oản nương, có chuyện gì vậy sao lại sốt ruột như thế?".

Mặc dù trong lòng Trầm Tuyệt Tâm có nghi hoặc, nhưng nàng cũng không bộc lộ ra ngoài vẫn thể hiện hơi chút quan tâm, mặt mày trong lúc đó lại như trước trêu đùa "Mấy ngày nay không thấy Oản nương bày sạp, thực sự nghĩ đến. Chẳng là hôm nay có thể hay không được ăn đậu hũ của Oản nương"

"Trầm công tử? !" Làm như không nghĩ tới lại ở chỗ này đυ.ng phải Trầm Tuyệt Tâm, Oản nương đáy mắt không khỏi kinh ngạc. Chỉ là, nàng có việc cực kỳ trọng yếu muốn làm, một chút ý xấu hổ cũng bị lo lắng bị xua tan, không kịp trả lời, nhắm mắt liền hướng phía trước chạy đi

"Thiếu gia, nàng?".

"Chắc là có chuyện gì gấp ." Trầm Tuyệt Tâm nhìn hướng nàng rời đi như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút.

Nàng đối Trầm Từ, nói "Đi, nhìn một cái." Quay về việc chính, nhàn rỗi cũng vẫn là nhàn rỗi.

.