Chương 8: Đáp ứng chuyện cầu thân

"Không được".

Quả thật, Tâm nhi nữ phẫn nam trang trêи dưới trong phủ đều không biết, nhưng nữ tử cùng nữ tử là không thể được, làm sao có khả năng như nam tử năm thê bảy thϊế͙p͙! Huống chi, một khi bị thiên kim của Tô gia phát hiện, Trầm gia chẳng phải là khó thoát khỏi đại tội sao.

Trầm phu nhân thầm nghĩ để hài tử đi hết con đường này bất quá chỉ là đến thành niên, làm sao có thể để cho nàng ở trong thân phận nam tử này cưới vợ thành thân chứ.

"Phu nhân?"

Trầm lão gia đối với với thái độ của Trầm phu nhân thật sự là không giải thích được, Tâm nhi thành thân là chuyện tốt, huống hồ đối phương lại là Tô Châu thành tri phủ, hai bên hỏi cưới đối với Trầm gia tuyệt đối là có lợi.

Trầm gia có tài, lại chủ yếu là kiêng kỵ quan phủ ba phần, nếu cùng Tô tri phủ thành thân gia, đó là quyền tài song thu, chẳng phải rất là có lợi hay sao?.

Trầm phu nhân tự biết là phản ứng hơi thái quá, liền bình thản thái độ, sợ làm cho lão gia cảm thấy không thích hợp.

"Lão gia, ý của ta là hôm nay Tâm nhi còn chưa có tỉnh lại, việc cầu hôn này nên là để nàng nguyện ý. Tâm nhi cũng là đến tuổi nên thành gia nhưng nếu nàng không thích chỉ sợ là..."

"Phu nhân quá lo lắng rồi" Trầm lão gia thấy nàng không hề trách hắn, lúc này liền cầm lấy hai tay của Trầm phu nhân, nói

"Hôn nhân đại sự, vốn là phụ mẫu chi mệnh môn chước chi ngôn, huống hồ Tô tri phủ cùng Trầm gia chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối. Phu nhân đối với chuyện thành thân của Tâm nhi còn lo lắng ta đương nhiên hiểu rõ. Ta nghĩ nàng hôm nay tính tình bất định là vì chưa thành gia quan hệ, nếu có thê thất tự nhiên nàng sẽ thu liễm tính tình, hành sự càng thêm ổn thỏa".

"Nếu là được như vậy sản nghiệp này đương nhiên giao cho Tâm nhi hết thảy, tâm nguyện nhiều năm của ta cũng coi như hoàn thành". Nghe lão gia nói thế Trầm phu nhân cũng đã phần nào bớt oán lão gia nhưng lại do dự việc kết thân với Tô phủ.

Bất quá nhiều năm như vậy lão gia cũng không biết được bí mật này, cái chính cứ coi như Tâm nhi là nam tử đón dâu vào nhà, chỉ là cần thêm cẩn thận hơn lúc trước.

Nghĩ vậy Trầm phu nhân liền quay lại đồng ý với Trầm lão gia " Lão gia, phụ mẫu chi mệnh quả thật có lý nhưng dù sao là chuyện đại sự. Tất nhiên là không thể qua loa, Tâm nhi còn chưa tỉnh lại, vẫn là nên chờ nàng tỉnh lại. Ngươi cũng biết nàng tính tình quật cường, nếu như nàng đồng ý liền bớt đi không ý phiền phức".

"Được rồi ta liền nghe theo phu nhân vậy". Trầm lão gia từ trước đến giờ đều là đối Trầm phu nhân nói gì nghe nấy, cũng vô cùng trận trọng nàng, bởi vì nhạc phụ đối với hắn rất tốt lại trọng phần tín nhiệm. Như vậy, hắn đối với phu nhân là yêu có thừa.

Nghĩ đến mới vừa rồi phu nhân buồn bực như vậy, Trầm lão gia lộ ra vẻ áy náy, nói "Phu nhân ta cũng không phải cố ý đánh Tâm nhi chỉ là nàng quá ham chơi... nên ta mới tức giận. Ngươi cũng đừng giận... ta...".

"Ngươi cũng biết hạ thủ quá ác sao?" Đối với bộ dáng của Trầm lão gia, đã nhiều năm sống chung Trầm phu nhân tự nhiên là mềm lòng, thấy hắn giống như một tiểu hài nhi vậy cúi đầu nhận sai cũng không còn ý muốn oán trách.

"Tâm nhi sinh ra đã bị hàn chứng, thân thể cũng không khỏe mạnh được như người bình thường. Lão gia tức giận, cũng không nên ra tay quá nặng, lần này cũng may chỉ là bị thương ngoài da. Nếu để cho bệnh hàn chứng của nàng tái phát, nàng như thế nào chịu được?".

"Lão gia, Tâm nhi cũng không phải hư hỏng gì ngươi đối với nàng nên là ngàn lần khuyên bảo chứ không phải đằng điều đả phạt".

"Phu nhân nàng đừng nói đến chuyện này nữa được không? Ta biết lần này là ta không tốt, ta liền nhận sai". Trầm lão gia cúi đầu càng sâu, muốn đi vào xem thương thế của Tâm nhi nhưng vừa rồi bị phu nhân ngăn cản liền thôi.

"Nếu phu nhân đã nói chỉ là bị thương ngoài da vậy ta trước liền yên tâm quay về xử lý công việc, Tâm nhi ở đây làm phiền ngươi chăm sóc".

"Đi Đi, Tâm nhi ở đây ta sẽ đích thân trông nom". Nhìn lão gia rời đi Trầm phu nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng xoay người lại đóng kỹ cửa phòng, cầm lấy thuốc mỡ của đại phu từ từ bôi lên vết thương của Trầm Tuyệt Tâm.

Trêи người Trầm Tuyệt Tâm rải rác đầy vết đánh, vài chỗ còn rỉ máu. Trầm phu nhân không đành lòng nhìn nàng, cận thận bôi thuốc cho nàng, sau đó băng bó lại.

Hồi lâu sau, sau khi bôi thuốc xong Trầm Tuyệt Tâm mới chậm rãi mở mắt, nàng cũng không nghĩ là mẫu thân trông nom mình.

Nàng liền làm bộ dáng tươi cười mặc dù bên người vẫn còn cảm thấy đau nhức, giọng nói vô lực "Không nghĩ tới thân thể của con như vậy nhưng thật yếu, hahaha...".

Nàng cố gắng chống để ngồi xuống, nói "Con đột nhiên té xỉu đã làm nương lo lắng rồi"..

"Tâm nhi con cuối cùng cũng là nữ nhi, làm sao lại trải qua được sức đánh như thế? Là hắn hạ thủ quá nặng đi". Trầm phu nhân thở dài nhìn khuôn mặt vừa khôi phục huyết sắc của Trầm Tuyệt Tâm, nói "Rốt cuộc là do cha con quá tức giận vì con đi thanh lâu trắng đêm không về. Ta đã nói qua con không nên trách hắn".

"Ông ấy là cha con, con làm sao có thể trách được"

"Tâm nhi, con cũng không còn nhỏ nữa, phải biết suy nghĩ, con như vậy thực sự là không yêu nương sao?" Trầm phu nhân lần thứ hai thở dài nhìn Trầm Tuyệt Tâm trong mắt có chút gì đó thật phức tạp.

"Nương biết trong lòng con còn tưởng nhớ Nhược Tuyết, nhưng nàng chung quy cũng đã mất "sinh tử có mệnh, cưỡng cầu không được" Tại sao con cứ nhất định không chịu buông xuống như vậy"

"Nương có thể bồi con, để cho con có thể quản lý sản nghiệp Trầm gia. Lại nói, cha con muốn con cùng thiên kim Tô tri phủ kết thân, con cùng thiên kim Tô tri phủ cùng sinh ra vào Tết Nguyên Tiêu, từ nhỏ cha đã thay con quyết định đính ước. Hôm nay con cũng đến tuổi trưởng thành, cha liền muốn dẫn con đến Tô tri phủ cầu hôn".

"Việc này liên quan đến chuyện quản lý sản nghiệp của Trầm gia, cũng là liên quan đến chuyện có thể sẽ bại lộ thân phận nữ tử của con. Nương không dám tự ý quyết định, liền đợi con tỉnh lại rồi nói..."

Trầm phu nhân nhìn nàng, trong lòng muốn nàng là đáp ứng, nhưng lại không biết làm sao có thể giấu được bí mật này đối với thiêm kim Tô tri phủ kia.

Bất ngờ rằngT rầm Tuyệt Tâm không có từ chối, trái lại nàng cũng là đơn giản đáp ứng chuyện kết thân. Trầm Tuyệt Tâm cười nhưng cũng chỉ là gượng ép.

"Cha nghĩ không sai, ta đã đến tuổi đón dâu, tự nhiên sẽ nghe theo an bài chủa cha mẹ chọn một người thích hợp kết thân"

Trầm Tuyệt Tâm lại nói tiếp "Có thể cùng thiên kim của tri phủ kết thân là phúc khí của con, huống hồ không phải nương cũng luôn muốn ta tiếp nhận sản nghiệp của Trầm gia sao? Nếu chỉ cần thành thân liền có thể hoàn thành mong muốn của mẫu thân, Tâm nhi có gì mà không muốn".

Nàng nhìn Trầm phu nhân, ánh mắt mơ màng "Con mong muốn người nhưng lại không có được, vậy thì thành thân cùng ai khác thì có quan hệ gì? Bất quá, mẫu thân cần phải nhớ Tâm nhi thay người hoàn thành tâm nguyện thì người cũng không nên can thiệp vào chuyện của con".

"Mẫu thân không nên quản chuyện mà con yêu thích ai, quản lấy tự do của con. Mẫu thân cần hơn hết chính là không quan tâm".

Nàng làm sao không biết, sở dĩ cha biết được nàng đi Di Hương viện quả thật là do nương nói cho cha biết. Hôm nay nàng bị đánh chẳng qua là do một tay nương gây ra mà thôi.