Editor: Gấu GầyTrong bóng tối âm u, Phàn Tiêu uống rượu mạnh.
Hắn đã chơi đùa với một hộp diêm cho đến khi nó vỡ nát, chìm dưới chân mình, tan tành.
Thi Lực Hoa kéo chai rượu đi, phàn nàn: "Đừng uống nữa, tôi không muốn chăm sóc người say đâu."
Thấy người đàn ông không có phản ứng gì, hắn lại nhíu mày: "Phàn Tiêu, nếu anh cứ tiếp tục như vầy, tôi thực sự nghĩ anh đã thất tình rồi đấy? Chẳng phải chỉ là chơi bời thôi sao, có cần phải đau lòng đến vậy không?"
Hắn đặt mông xuống bên cạnh Phàn Tiêu: "Nếu chưa chơi đủ, thì tìm người khác, đàn ông bốn chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân loại nào chả có? Nếu anh không muốn chơi bar, thì tìm một người sạch sẽ."
Đung đưa hai chân, giọng điệu hắn nhẹ nhàng như đang nói về thời tiết: "Tôi biết anh thích quá trình săn đuổi, vậy thì bắt đầu một trò chơi mới, còn hơn là anh cứ u sầu uống rượu như thế này, có phải không?"
"U sầu?" Phàn Tiêu không thích từ này, hắn hạ mi mắt, "Thi Lực Hoa, cậu mù rồi à?"
"Đúng, tôi mù." Thấy Phàn Tiêu có vẻ tức giận, Thi Lực Hoa đúng lúc ngậm miệng.
Cốc đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen, ánh sáng lóng lánh của cốc thủy tinh bị màu sắc ám trầm làm cho vẩn đυ.c. Phàn Tiêu sờ sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay, chậm rãi nói: "Tôi có thể chia tay với anh ấy, nhưng anh ấy chủ động rời bỏ tôi thì không được."
Giọng nói rất nhẹ, lại lạnh.
Khiến cho Thi Lực Hoa cảm thấy một chút đồng cảm với Du Thư Lãng, hắn biết tính cách của Phàn Tiêu không thể nào khuyên bảo được, liền tiếp lời hỏi: "Vậy anh định thế nào?"
"Nếu đã không biết trân trọng, thì dụ dỗ trở về, sau đó thẳng tay vứt bỏ."
Bức rèm cửa nặng trịch, không để lọt một tia nắng mặt trời. Ánh đèn âm tường u ám vật lộn để chiến đấu, nhưng cũng không thể xuyên thủng bóng tối chồng chất.
Trong ánh sáng nửa tối nửa sáng, Phàn Tiêu nhìn về phía Thi Lực Hoa: "Thông tin về cô gái ngồi bàn kia đã nắm được chưa?"
"Ừm, cô ấy trốn chạy khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt, cha cô ấy đã hứa gả cô cho một ông chủ giàu có hơn sáu mươi tuổi." Phàn Tiêu có lòng báo thù rất nặng, Thi Lực Hoa chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
"Cho ông chủ giàu có đó biết số điện thoại của cô ấy."
Không như dự đoán, Thi Lực Hoa hơi ngạc nhiên: "Chỉ thế thôi sao? Không cho ông ta biết địa chỉ của cô gái đó luôn à?"
Phàn Tiêu im lặng một lúc: "Dọa dẫm một chút là được, nếu sự việc trở nên nghiêm trọng, Du Thư Lãng biết được, tôi sẽ không thể dụ anh ấy trở lại."
Trong lòng Thi Lực Hoa cầu nguyện cho Du Thư Lãng: "Được, cứ làm theo lời anh nói." Hắn lại bắt đầu lo lắng không đâu, "Nhưng mà Du Thư Lãng không gặp anh, anh định làm thế nào để dụ anh ấy trở lại?"
Ánh mắt của Phàn Tiêu lại trở nên nặng nề, một lúc sau mới nói: "Đừng quản."
Du Thư Lãng đã thay đổi mật khẩu khóa cửa, xóa bỏ dấu vân tay. Đây đã là ngày thứ ba liên tiếp Phàn Tiêu bị nhốt ở ngoài.
Hôm nay hắn đến rất sớm, chặn Du Thư Lãng trở về nhà sau giờ làm việc.
"Chủ nhiệm Du," Hắn chặn người đàn ông sắp bước vào cửa, giọng điệu trầm ổn bình tĩnh, "Em không có cách nào để kêu oan."
Thân hình cao lớn cản trở mạnh mẽ trước cửa: "Nếu em biết chuyện đó, làm sao sau đó em còn đưa anh rời đi, còn bảo vệ cho anh?"
Cuối cùng Du Thư Lãng cũng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén: "Đây chính là điều khiến tôi cảm thấy không thoải mái nhất, trước tiên có người lập mưu chơi xấu tôi, sau đó em lại ghi lại video, và phát đi phát lại, Phàn Tiêu, tôi không thể không nghi ngờ, em đưa tôi rời đi, chỉ là để tiếp tục thưởng thức vẻ bối rối của tôi, một lần không đủ, còn phải ghi hình để xem đi xem lại."
"Hình ảnh là do camera hành trình ghi lại, phát đi phát lại là bởi vì em bị anh hấp dẫn. Thư Lãng, anh không thể vì một số nghi ngờ không có cơ sở mà phủ nhận tất cả về em."
Phàn Tiêu hạ giọng, tựa như thở dài: "Điều này đối với em là không công bằng, phải không?"
Người đàn ông này mấy ngày qua hẳn là ngủ không ngon, giờ đây dưới mắt lại thêm một tầng đỏ sậm, hắn nhìn Du Thư Lãng, ánh mắt đầy hy vọng, như thể đang chờ đợi một phán quyết công bằng để rửa sạch nỗi oan.
Du Thư Lãng hơi trầm mặc, tâm trạng cũng dần ổn định: "Em trở về trước đi, hai ngày nay để tôi yên tĩnh một chút, khi nào tôi suy nghĩ thông suốt sẽ đến tìm em."
"Nếu suy nghĩ không thông thì sao?" Phàn Tiêu tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, trông hơi nóng vội.
Du Thư Lãng không muốn làm tổn thương người khác, nhất là người yêu của mình, anh vỗ nhẹ lên cánh tay Phàn Tiêu: "Cho tôi chút thời gian, để tâm trạng bây giờ dịu lại, chúng ta sẽ nói chuyện tử tế với nhau."
Anh vòng qua Phàn Tiêu, mở cửa, trước khi bước vào nhà để lại một câu: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng uống nhiều rượu."
Cánh cửa sắp đóng lại, bất ngờ có một bàn tay chen vào! Lực đóng cửa không nhỏ, trong nháy mắt làm cho mu bàn tay sưng đỏ!
"Phàn Tiêu!" Du Thư Lãng la lớn, "Em điên rồi à."
Anh nhanh chóng mở cửa, nhưng lại bị Phàn Tiêu chen vào! Người đàn ông ôm chặt lấy anh, hai cánh tay quấn chặt lấy nhau, như thể muốn nén hết không khí trong l*иg ngực của Du Thư Lãng.
Du Thư Lãng không thể đẩy ra, chỉ đành mệt mỏi nói: "Tay em có vết thương cũ, để tôi xem tay em trước."
"Người anh không muốn giữ lại, còn xem tay làm gì?"
Phàn Tiêu đẩy Du Thư Lãng vào góc tường, cúi người xuống, hôn mạnh lên môi! Hắn như một con thú săn mồi hung dữ, không cho con mồi cơ hội trốn thoát.
Chỉ là sự áp đặt và cắn xé từ một phía, vừa sâu vừa vội. Hơi thở gấp gáp phá vỡ sự yên bình vừa mới có của căn phòng, phần eo mạnh mẽ của Du Thư Lãng bị đẩy về phía sau, tạo ra một đường cong mềm mại xinh đẹp.
Nụ hôn mãnh liệt nhanh chóng mở ra một cuộc chinh phạt đẫm máu. Phàn Tiêu một tay đè lên gáy Du Thư Lãng tiếp tục hôn sâu, tay kia đã không kiên nhẫn cởi bỏ quần áo của anh.
Hành động thô bạo, mang lại cảm giác đau nhẹ, sức mạnh không kiểm soát được bóp đỏ làn da trắng mịn. Nhưng không ai thương tình, không ai để ý, Phàn Tiêu một tay nâng lấy nơi mềm mại kia, mạnh mẽ ném Du Thư Lãng lên giường!
"Phàn Tiêu, em bình tĩnh lại đi!" Cảm giác đau rát trên môi vẫn còn, nhưng cuối cùng Du Thư Lãng cũng có thể nói chuyện.
"Không thể bình tĩnh được." Phàn Tiêu như một con sư tử đực bị tổn thương nhưng lại có sức tấn công mạnh mẽ, bề ngoài vững vàng, thực tế lại hung hãn, "Chủ nhiệm Du có thể đơn phương tạm dừng mối quan hệ, không biết em có thể đơn phương yêu cầu anh không?"
Hắn gần như lao đến, dùng ngón tay đỏ sưng vuốt tóc mái trên trán của Du Thư Lãng ra sau đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: "Mỗi người chúng ta làm chủ một lần, coi như cũng công bằng."
Ngón tay bị kẹp nóng hổi, Du Thư Lãng bất đắc dĩ thở dài: "Trước tiên phải bôi thuốc, những chuyện khác để sau."
Nhưng, không thể như ý nguyện, dựa vào việc Du Thư Lãng e ngại vết thương trên tay mình, Phàn Tiêu gần như làm hết những gì mình muốn!
Cuộc tấn công bắt đầu rất gấp gáp, vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.
Du Thư Lãng ngẩng cao cổ họng kêu rên một tiếng, trong nỗi đau đớn ban đầu, nghe thấy Phàn Tiêu thì thầm bên tai mình một cách âm hiểm: "Chủ nhiệm Du đừng lo, tay bị thương nhưng vẫn có thể làm cho anh sướиɠ."
Quá trình cướp đoạt và chiếm hữu kéo dài bất thường, Phàn Tiêu không giống như ngày thường nói một tràng hoa mỹ, cơ thể hắn căng thẳng, cơ bắp cuộn tròn, giống như Du Thư Lãng, cũng không hề đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Vết đỏ nơi khóe mắt càng lúc càng nặng, gân sau tai liên tục căng lên, sự kìm nén và hoảng sợ của Phàn Tiêu, hiện rõ giống như đoạn văn khoa học khô khan nghiêm cẩn.
Du Thư Lãng thở dài thầm, nỗi chua xót trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Anh dùng cánh tay đẫm mồ hôi đặt lên bờ vai rộng lớn của Phàn Tiêu, gần như bi thương: "Tôi thực sự có thể tin tưởng em không?"
Động tác đột nhiên dừng lại, sau ánh mắt giao triền rất lâu, giọng nói của Phàn Tiêu mang theo một chút run rẩy: "Anh bằng lòng tin tưởng em chứ?"
Du Thư Lãng vuốt nhẹ lên má hắn: "Phàn Tiêu, nếu em thực sự lừa dối tôi, thì hãy tiếp tục lừa dối, đừng bao giờ để tôi phát hiện ra manh mối hay tìm ra sự thật, tôi không giỏi giang gì, nhưng cũng có lòng tự trọng của đàn ông. Nếu muốn lừa, thì đừng để tôi biết được, đó là sự khoan dung lớn nhất mà tôi dành cho em."
"Em làm được không?" Người đàn ông dưới thân Phàn Tiêu, có sự thẳng thắn bức người, cùng nỗi bi thương kín đáo.
Sợi gân sau tai của Phàn Tiêu lại giật lên vài cái, rơi vào mắt của Du Thư Lãng, khiến đôi mắt anh lại thêm phần tự giễu.
"Em không lừa anh." Du Thư Lãng nghe thấy giọng nói của đối phương, "Đừng không cần em."
Ánh mắt trống rỗng nhìn lên hoa văn cũ kỹ trên trần nhà, Du Thư Lãng nhẹ giọng nói: "Không có không cần em, thôi, quay về đi."
Bả vai tức thời sụp xuống, toàn bộ trọng lượng của Phàn Tiêu đè nặng lên người Du Thư Lãng, hắn ôm chặt người dưới thân, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Du Thư Lãng, anh tệ lắm, anh bảo quay về thì em phải quay về, anh bảo cút thì em phải cút? Từ bao giờ mọi chuyện đều do anh quyết định?"
Hoa văn trên trần nhà vẫn quấn lấy ánh mắt của Du Thư Lãng, mãi một lúc sau anh mới hỏi: "Vậy em có quay về hay không?"
"Quay về. Đã ba ngày rồi không gặp anh, em thực sự nhớ anh muốn chết." Phàn Tiêu chôn sâu vào cổ Du Thư Lãng, từ từ hiện ra nụ cười đắc thắng.
—------