Editor: Gấu GầyCần cổ ngửa về sau lộ ra đường cong tuyệt đẹp, yết hầu càng lúc càng nổi bật, nhẹ nhàng chuyển động, giống như một sự hiến tế, dâng nơi yếu ớt nhất cho hàm răng sắc nhọn nhất.
Du Thư Lãng có thể nhẫn nhịn, nếu không phải chịu không nổi, anh sẽ không thấp giọng lên tiếng.
"Phàn Tiêu," cơ đùi bên trong của anh căng thẳng, ngón chân co quắp, "Đủ rồi, có thể dừng lại được rồi."
Giọng nói trầm thấp nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, càng thêm gợi cảm mê người. Phàn Tiêu thực hiện hành động tàn ác đến cùng, chẳng những không dừng lại mà còn nhấp càng sâu càng mạnh.
"Thầy Du, những chiêu này đều do thầy dạy em, em làm đúng có đúng không?" Hắn ôm lấy eo Du Thư Lãng, mạnh mẽ kéo người đàn ông đang muốn chạy trốn trở về, lại thúc mạnh, "Xin thầy cho điểm, em có thể được bao nhiêu điểm?"
"Thuốc lá." Du Thư Lãng giống như một con cá sắp chết trên bờ, khao khát một nắm nước sạch để kéo dài mạng sống, "Muốn son."
Phàn Tiêu nhét điếu thuốc vào miệng, sau đó châm lửa cho anh. Du Thư Lãng hít một hơi sâu, làm dịu cảm giác tê dại sâu trong cơ thể.
"Không điểm." Ngón tay thon dài kẹp thuốc tựa vào mép giường, giọng nói của anh khàn đυ.c và trầm thấp, "Quan hệ là để cùng nhau tận hưởng, không phải là sự chinh phạt của một bên, còn bên kia gần như sụp đổ."
"Sắp sụp đổ? Vậy là chưa sụp đổ rồi?" Phàn Tiêu cúi xuống hôn lên môi người đàn ông, dán sát môi anh thì thầm chậm rãi, "Du Thư Lãng, dáng vẻ sụp đổ của anh chắc chắn sẽ rất đẹp."
Ánh mắt chống trả còn chưa kịp tập trung, Du Thư Lãng đã bị cuốn vào sóng gió dữ dội, tiếng nói trong cổ họng không thể kìm nén, cơ thể run lên co giật không ngừng, ngón tay kẹp thuốc gần như lơi lỏng, tàn thuốc rơi lả tả, dần dần mất đi nhiệt độ.
Đôi mắt của Du Thư Lãng bị ép ra màu nước lóng lánh, biểu cảm vừa kích động vừa kiềm chế, khiến người ta càng muốn hành hạ.
Phàn Tiêu đã không còn quan tâm đến kỹ thuật mà thầy Du truyền dạy, hoàn toàn dựa theo bản năng và sức mạnh. Tiếng thở dốc nặng nề quấn lấy nhau, từng cú thúc mạnh đã làm tan rã ánh mắt của Du Thư Lãng, dần dần phá vỡ lý trí của anh, giải phóng hoàn toàn ham muốn bị trói buộc bấy lâu nay.
"Tay." Một tiếng kêu khó nhịn.
"Hả?" Phàn Tiêu phân tâm nhìn bàn tay kẹp thuốc của Du Thư Lãng.
Nhưng Du Thư Lãng lại từ từ phủ lên bàn tay to lớn của người đàn ông đang chống bên cạnh mình, kéo lên, nắm chặt, đan vào nhau; dường như vẫn chưa đủ, kéo đến bên môi chậm rãi hôn xuống, dọc theo đường gân xanh nổi lên nhẹ nhàng cắn và hôn, thẳng đến đầu ngón tay.
Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Phàn Tiêu. Đôi mắt ấy đã không còn sự sáng suốt và sắc bén của ngày thường, phủ một lớp sương mù, ẩn sau hàng mi ướŧ áŧ là một màu sắc chưa từng có.
Trong ánh mắt chăm chú nhìn nhau, Du Thư Lãng chậm rãi hé môi, ngậm một ngón tay thô ráp của Phàn Tiêu vào miệng!
Phàn Tiêu chưa bao giờ bị cám dỗ như vậy, bị sự ẩm ướt và mềm mại bao bọc khiến hắn cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, máu nóng sôi trào, điên cuồng kêu gào xâm lược!
Ngón tay đột nhiên đưa vào sâu trong cổ họng, Phàn Tiêu cúi người nói nhỏ: "Không phải là em không muốn tôn sư trọng đạo, là thầy chủ động mời gọi em. Du Thư Lãng, anh biết không? Anh sinh ra là để nằm dưới người đàn ông, không ai có thể câu dẫn hơn anh cả."
Vứt bỏ lý trí và mất kiểm soát, Phàn Tiêu cúi người đè xuống, như một con thú săn mồi, lộ ra nanh vuốt, xé rách da thịt, khơi lên một trận gió tanh mưa máu....
Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa kín đáo, kiên trì lan tỏa một chút ánh sáng dư thừa, chiếu rọi những hạt bụi mịn đang lơ lửng trong không trung trở nên sống động.
Một cuộc vận động bắt đầu sau bữa sáng, cuối cùng cũng kết thúc vào giữa trưa.
Không khí tràn ngập mùi hoocmon, hai cơ thể chồng chéo lên nhau vẫn chưa tách rời. Du Thư Lãng nằm trong vòng tay của Phàn Tiêu, làn da trắng ngần phủ một tầng ánh sáng ấm áp, đôi mắt còn đọng lại sương mù trong suốt chưa tan, vết nước đọng trên hàng mi lông quạ chưa khô, tựa như một tác phẩm sứ đắt tiền lộng lẫy, mang theo vẻ đẹp bẩm sinh của sự mong manh cô độc.
Phàn Tiêu ôm chặt lấy cánh tay anh, đưa điếu thuốc giữa ngón tay vào miệng anh.
"Thay rèm cửa đi, cái này ánh sáng lọt qua."
Ý thức của Du Thư Lãng cuối cùng cũng trở về, anh nghĩ đến tấm rèm chống nắng ba lớp ở nhà Phàn Tiêu.
Nghiêng đầu nhả khói, anh hỏi: "Không thích ánh nắng mặt trời à?"
Giọng nói khàn khàn, khiến Phàn Tiêu lại nghĩ đến cảm giác ẩm ướt mềm mại vừa rồi, hắn xoa xoa đầu ngón tay, cúi đầu hôn nhẹ lên yết hầu của Du Thư Lãng, rồi nói: "Không thích."
Khuôn mặt anh tuấn rõ ràng dần dần mất đi cảm xúc, khóe miệng hơi hướng xuống, đường nét cứng nhắc và nặng nề: "Khi sóng thần ập đến, mẹ em chìm xuống nước, và tất cả diêm của em cũng đã hết, xung quanh chỉ toàn bóng tối, không hề có ánh sáng nào. Trong bóng tối, em không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể tự lừa dối mình rằng mẹ vẫn còn ở đó, chỉ là bà nín thở dưới nước hơi lâu một chút, chứ không hề qua đời."
"Nhưng..." Phàn Tiêu vội vàng kẹp điếu thuốc giữa răng, "Nhưng sau sáu giờ, nước biển dần rút đi, cánh cửa gỗ kia được đẩy ra, ánh nắng chói lọi chiếu vào, em nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và biến dạng của mẹ chìm dưới nước."
Du Thư Lãng quay người ôm lấy Phàn Tiêu, hôn nhẹ lên thái dương hắn.
"Phàn Tiêu, bóng tối thực ra không có gì xấu, nó có thể che giấu nhiều thứ tàn nhẫn, cũng có thể che chở lúc ta yếu đuối."
Du Thư Lãng lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Phàn Tiêu, dập tắt, sau đó đẩy mặt hắn vào hõm vai mình.
"Thay đi, thêm mười lớp vải chống sáng được không? Dù trong bóng tối hay dưới ánh nắng mặt trời, em ở đâu, anh sẽ ở đó cùng em." Mang theo ý cười nhàn nhạt, tay anh lần xuống dưới, "Vừa rồi không phải rất cứng sao? Không liên quan gì đến sự mềm yếu cả."
Du Thư Lãng hiếm khi đùa giỡn như vậy, Phàn Tiêu dĩ nhiên biết ý tốt của anh. Trái tim hắn giống như được ngâm trong nước ấm, lại giống như được mật đường kéo sợi quấn quanh, linh hồn tan vỡ dường như được nhặt lên vài mảnh, chắp vá vào chỗ thủng, lộ ra góc đầu tiên.
"Em muốn ở bên trong anh," Phàn Tiêu trông vừa nghiêm túc vừa mong manh, "Ở bên trong anh còn khiến em cảm thấy an tâm hơn cả trong bóng tối."
Du Thư Lãng sững sờ, sau đó xấu hổ và phẫn nộ: "Phàn Tiêu, anh đã quá nuông chiều em, từ mai trở đi, khi nào cái miệng ở trên và cái thứ ở dưới của em đều ngoan thì mới được phép lên giường của anh."
Bóng tối tan đi, Phàn Tiêu ôm lấy Du Thư Lãng làm nũng: "Bồ Tát, thể xác và linh hồn em đều quỳ dưới chân anh, tất nhiên anh nói gì cũng đúng, anh muốn em ngoan thế nào, em sẽ ngoan thế đó."
Du Thư Lãng không muốn nói nhiều với hắn, mặc áo ngủ đứng dậy đi tắm. Động tác của anh không được nhanh nhẹn, bị lật qua lật lại có chút mỏi eo. Phàn Tiêu đứng dậy xoa lưng anh, dán sát phía sau, cũng có thể chiếm thêm tiện nghi một chút.
Đang lúc lào xào, bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng đẩy cửa bước vào.
Sột soạt một hồi, tiếng bước chân rõ ràng truyền đến.
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa: "Chú Du... Thư Lãng, anh đang ở nhà phải không?"
Du Thư Lãng bỗng nhiên quay lại nhìn Phàn Tiêu, chỉ thấy một ánh mắt lạnh lẽo!
—-------