Chương 39: Nụ hôn trả nợ

Editor: Gấu Gầy

"Tôi đã 19 năm không đến biển."

Chỉ có một chiếc đèn tường được bật trong phòng, là Phàn Tiêu để lại cho Du Thư Lãng.

Ánh sáng vàng nhạt làm cho đồng tử hiện lên màu ấm mơ hồ, Phàn Tiêu chìm trong ghế sofa, vẻ mặt mơ hồ mệt mỏi.

"Tôi gặp phải cơn sóng thần lớn ở Indonesia khi tôi bảy tuổi, bạn biết đấy, có rất nhiều người chết trong cơn sóng thần đó."

Đôi mắt Du Thư Lãng bỗng nhiên trở nên nặng nề, đầy vẻ kinh ngạc. Cơn sóng thần lớn ở Indonesia mà Phàn Tiêu nói đến xảy ra cách đây 19 năm, được mệnh danh là cơn sóng thần kinh hoàng nhất từ trước đến nay, gần 300.000 người đã mất mạng trong thảm họa đó.

Không ngờ Phàn Tiêu lại là người sống sót từ thảm họa khủng khϊếp đó!

"Nước ấm hay bia?" Du Thư Lãng hỏi sau một hồi im lặng.

Phàn Tiêu cười gượng: "Bia."

Bia trong tủ lạnh nhỏ của khách sạn tỏa ra hương thơm đậm đà của mạch nha, nhẹ nhàng khuấy động không khí nặng nề trong phòng.

Phàn Tiêu uống một ngụm bia, ánh mắt trống rỗng: "Lúc đó cả gia đình tôi đang nghỉ mát trên đảo, hôm đó chợt muốn đi chợ địa phương, tôi vẫn nhớ mùi hương của cơm nếp nóng hổi được gói trong lá chuối trên chợ."

Đôi môi ẩm ướt từ từ mở ra: "Đến nỗi nhiều năm sau, trước mỗi cơn ác mộng kinh khủng đều có mùi thơm của cơm nếp quanh quẩn."

"Nhưng vừa rồi không hề mơ, tôi lại ngửi thấy mùi vị đó, tôi giấu mình trong bóng tối, cảm giác như trở lại lúc bảy tuổi, tôi bám lấy mẹ sợ hãi run rẩy."

Phàn Tiêu dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán: "Xin lỗi nhé, không làm anh sợ chứ?"

Du Thư Lãng lắc đầu. Anh ngồi bên cạnh Phàn Tiêu, tay cầm chai bia cùng thương hiệu, miệng phun ra hương thơm tương tự, dường như có thể cảm thông với hắn.

Những khoảnh khắc như thế này không cần lời an ủi, Du Thư Lãng đưa tay cởi lỏng hai nút áo dưới cổ Phàn Tiêu, mấy ngày nay anh đã quen với việc đó.

Ánh mắt Phàn Tiêu theo sát, dưới ánh đèn mờ có chút bệnh hoạn và áp bức.

"Du Thư Lãng," giọng hắn khàn khàn, "nếu trong tình huống đó, anh có sẵn lòng giơ tay cứu giúp người khác không?"

Du Thư Lãng đối mặt với ánh mắt của hắn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi không biết. Trong khoảnh khắc sinh tử, không ai có thể đảm bảo mình sẽ làm gì."

"Nếu là người yêu và con cái của anh thì sao?"

Du Thư Lãng hơi sững sờ, nhưng ngay lập tức đáp lại: "Tôi sẽ không bỏ rơi họ."

Trong tầm mắt của Du Thư Lãng bất ngờ bắt gặp một ánh nhìn, sâu thẳm và mơ hồ không rõ. Ánh nhìn đó dừng lại rất lâu, lâu đến nỗi Du Thư Lãng bắt đầu tự xem xét liệu câu trả lời của mình có vô tình làm tổn thương Phàn Tiêu hay không.

Cuối cùng, Phàn Tiêu rời mắt, uống một hớp bia, ngửa đầu tựa vào lưng ghế sofa, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết chủ nhiệm Du là người tốt."

Đầu gối hắn hơi nghiêng, từ từ cọ xát qua, không nhẹ cũng không nặng, chạm vào chân Du Thư Lãng.

Sự ma sát nhẹ nhàng qua lớp quần khiến Du Thư Lãng hơi khó chịu, nhưng anh đã nhịn không di chuyển, bởi vì đôi khi sự tiếp xúc của cơ thể là sự an ủi cho tâm hồn, dù chỉ là hơi ấm nhỏ bé, cũng là một sự an ủi.

"May mắn là cậu và mẹ cậu đã thoát khỏi một kiếp nạn."

"Mẹ tôi đã chết."

"!!!"

"Sóng biển không ngừng kéo đến từng đợt, đợt sau cao hơn đợt trước, như một bức tường, mọi người hét lên và chạy toán loạn, tôi và mẹ trong cơn hoảng loạn đã chạy lên một ngôi nhà hai tầng, cuối hành lang là một cửa hàng tạp hóa, không có cửa sổ, cánh cửa gỗ không thể ngăn nước."

"Mực nước càng lúc càng cao, nhanh chóng tràn qua bắp chân, đùi và ngực mẹ. Ban đầu mẹ cõng tôi, sau đó lại để tôi ngồi trên vai, nhưng lúc đó mẹ đã không thể đứng vững trong nước nữa. Cuối cùng, mẹ đã dùng hết sức lực để chất đống tất cả đồ đạc trong nhà lên góc tường, để tôi đứng lên đó."

Phàn Tiêu uống một ngụm rượu, hơi sương trên thân chai ngưng tụ thành giọt nước, từ từ trượt xuống theo thành chai, giống như nước mắt của ai đó.

"Đồ vật linh tinh chủ yếu là gỗ mục, căn bản không chịu nổi trọng lượng của hai người, tôi nhìn mẹ từ từ chìm xuống mặt nước, lời cuối cùng mẹ nói với tôi là..."

"Phải sống."

Chai bia đập mạnh xuống bàn, bọt bia trào lên, Phàn Tiêu đột nhiên hét lên cùng cực: "Phải sống! Tại sao mẹ lại bảo tôi phải sống? Chết là một chuyện đau đớn lắm sao? Sống mới thật sự đau khổ!"

Trong mắt hắn có một vệt đỏ điên cuồng: "Mẹ tôi đã chết! Chết ngay trước mắt tôi! Phòng tối như vậy, tôi chỉ có một hộp diêm! Sau đó diêm cũng hết, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt dưới nước nữa!"

Khí thế hung hãn bao trùm xung quanh, cảm xúc bị kìm nén lâu ngày kéo Phàn Tiêu vào vực sâu điên loạn, những mảnh vỡ đau đớn một lần nữa xuyên qua người hắn, đưa hắn trở về cơn ác mộng đó!

"Mẹ ơi, tại sao mẹ cứ bảo con phải sống hết lần này đến lần khác! Diêm của con hết rồi, ฉันอยากไปกับคุณโลกนี้มืดเกินไป (con muốn đi cùng mẹ, thế giới này thật đen tối). Con ghét bọn họ, tôi ghét tất cả mọi người!"

"Phàn Tiêu!" Du Thư Lãng dùng hai tay siết lấy vai Phàn Tiêu, "Nhìn tôi, nhìn vào mắt tôi đi, cơn sóng thần đã qua, mọi chuyện đều đã qua rồi!"

"Du Thư Lãng?"

"Phải, tôi đây."

"Anh biết không?" Phàn Tiêu càng lúc càng điên cuồng hơn, "Bây giờ người tôi ghét nhất chính là anh!"

Bỗng dưng, hắn lao tới, hung hăng hôn người đàn ông trước mặt!

"Cậu..." Du Thư Lãng rõ ràng không ngờ tới tình huống này, sự ngỡ ngàng trong chốc lát đã tạo cơ hội cho Phàn Tiêu kéo anh lại gần, ép chặt lấy.

"คนดีวิสุทธิชนขนาดใหญ่ทำไมคุณถึงเข้าไปยุ่งกับชีวิตและความตายของผู้อื่น?" (Người tốt ngu xuẩn của tôi, đại thánh nhân, anh dựa vào cái gì can thiệp vào sinh tử của người khác?)

Du Thư Lãng mở to tròn xoe, đầu bất ngờ ngửa ra sau, dùng sức chống vào ngực người đàn ông, lớn tiếng nói: "Phàn Tiêu, cậu tỉnh táo lại đi!"

m cuối còn chưa kịp phát ra, Phàn Tiêu đã đè lên tiếp.

Du Thư Lãng lo lắng cho bàn tay bị thương của hắn không dám dùng hết sức, nhưng lại khiến Phàn Tiêu trở thành một con dã thú, tuỳ ý phát tiết cảm xúc của mình.

Anh bị ôm rất chặt, cơ thể hai người dán sát vào nhau qua lớp vải, phía sau eo là một cánh tay vững vàng mạnh mẽ, như một ngục tù kiên cố không thể phá vỡ, giống như muốn giam giữ anh mãi mãi.

Nụ hôn, thực sự quá mãnh liệt, trong lúc nuốt chửng dường như cướp đi hơi thở của anh. Hô hấp dần trở nên khó khăn, sự tức giận sắc bén trong đôi mắt dần tan biến theo ý thức mơ hồ.

Người đàn ông phía trước, mang theo sự tuyệt vọng đau đớn, mang theo khát khao khó chịu, hút lấy hơi thở của anh, mong đợi phản hồi của anh, Du Thư Lãng mềm lòng, tay cầm sau gáy Phàn Tiêu buông lỏng.

Giống như nhận được tín hiệu, nụ hôn của Phàn Tiêu càng sâu càng cuồng dại, ngậm môi, mυ"ŧ lấy, trong ngoài làm càn một lượt.

Nội tâm Du Thư Lãng trong sáng, nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát mà phản ứng.

Nóng.

Đôi môi bị Phàn Tiêu hôn đi hôn lại đang nóng lên, cơ thể dán chặt vào nhau cũng đang nóng lên.

Khi bàn tay của người đàn ông lần vào vạt áo sơ mi, chạm vào eo anh, Du Thư Lãng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đột ngột vươn tay, dùng hết sức lực, đẩy Phàn Tiêu ra!

Tiếng thở dốc nặng nề dần yếu đi, ánh sáng vàng nhạt vây lấy hai người trầm mặc.

"Xin lỗi." Phàn Tiêu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, "Tôi vừa rồi..."

"Biết." Du Thư Lãng cắt ngang lời, "Phản ứng căng thẳng, tôi hiểu."

Anh đứng dậy đi về phía tủ lạnh, lại lấy ra một chai bia, mở nắp uống một hơi gần hết chai, sau khi uống xong, ngón cái lau đi độ ẩm trên khóe môi: "Lần trước tôi say xỉn hồ đồ mạo phạm cậu, lần này căng thẳng làm loạn, chúng ta coi như huề, chuyện qua rồi, không nhắc lại nữa."

Phàn Tiêu chậm rãi dựa người vào ghế sofa, sự tức giận trong đáy mắt bị mí mắt hạ xuống che giấu, hắn nhẹ nhàng cười: "Được, anh hôn tôi, tôi hôn anh, coi như anh trả nợ xong không đề cập lại."

Lời nói thẳng thừng trực tiếp, khiến Du Thư Lãng cảm thấy mặt mình hơi nóng, cũng may điện thoại của Phàn Tiêu vang lên, đúng lúc giải vây bối rối.

"Alo? Đúng, tôi đang ở thành phố S."

Cuộc gọi là từ Thi Lực Hoa, hắn bày tỏ sự ngạc nhiên tột độ khi Phàn Tiêu đến thành phố biển công tác.

"Anh không sợ phát bệnh à?"

"Đã bị rồi."

"Chết tiệt, vậy sao bây giờ nghe có vẻ bình thường thế?"

"Chủ nhiệm Du ở đây."

"Ý anh là gì?"

Du Thư Lãng lịch sự, Phàn Tiêu vừa nhận điện thoại thì anh đã vào nhà vệ sinh. Phàn Tiêu nhìn cánh cửa kia, thấp giọng nói: "Tôi không thể cứ mãi trốn tránh, nếu đã muốn thử bước tiếp một bước, chi bằng nhân tiện bán thảm trước mặt anh ta."

Người trong cuộc gọi bắt đầu chửi bới, Phàn Tiêu dứt khoát cúp máy.

Hắn đi đến trước nhà vệ sinh, cách cửa nói: "Thư Lãng, anh biết tại sao tôi nhất định phải thêm tên anh vào danh sách đi công tác không?"

Khoá cửa bị kéo ra, Du Thư Lãng kẹp điếu thuốc dựa vào khung cửa, vẻ mặt nhàn nhạt: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Ánh mắt Phàn Tiêu trầm xuống, "Vì khi tôi sợ hãi, tôi hy vọng có anh ở bên."

—-----