Editor: Gấu GầyDu Thư Lãng trở mình trên giường, vẫn cảm thấy khắp người không được tự nhiên.
Tất cả những gì đập vào mắt là bóng tối, không thể thấy gì kể cả dư ảnh của đêm.
Rèm cửa dày đặc, có đến ba lớp, cách ly mọi nguồn sáng, không hiểu sao cảm giác rất hợp với Phàn Tiêu.
Du Thư Lãng với tay tìm kiếm quanh đầu giường, cuối cùng cầm điều khiển rèm cửa trong tay, nhấn nút khởi động rồi tạm dừng tạm dừng.
Rèm cửa từ từ mở ra một khe hở, ánh trăng như nước lập tức tràn vào, phủ lên căn phòng xa lạ một tầng ánh sáng.
Du Thư Lãng ngủ trong phòng ngủ dành cho khách của nhà Phàn Tiêu.
Nửa giờ trước, nhìn Du Thư Lãng đứng ở cửa ra vào định rời đi, vẻ mặt Phàn Tiêu chân thành khẩn thiết.
"Thư Lãng, bây giờ đã muộn quá rồi, đợi anh phiền phức về được tới nhà thì trời sẽ sáng, hơn nữa anh đã uống rượu không thể lái xe, ở chỗ tôi lại không tiện gọi xe đến."
Hiện tại anh đã thay đồ ở nhà, ánh sáng trượt theo vải lụa mượt mà, giống như ánh sáng lăn tăn của sóng nước.
Hai nút cuối cùng của áo sơ mi là do Phàn Tiêu tự mình nỗ lực cởi ra, hắn mở rất chậm, ngón cái đôi khi trượt trên cơ bụng, nếu không phải tay kia đang bị bó bột, Du Thư Lãng sẽ coi hành động đó là sự quyến rũ.
"Anh ngủ phòng ngủ dành cho khách, từ khi tôi chuyển đến đây chưa ai ngủ ở đó." Phàn Tiêu tiến lại gần, giọng nói có chút dính dấp, "Sáng mai tôi vẫn cần phiền chủ nhiệm Du đưa tôi đi làm, lúc cao điểm buổi sáng rất khó gọi xe."
"Sáng mai tôi có thể lái xe đến đón cậu, Phàn Tiêu, tôi không quen ngủ lại nhà người khác." Du Thư Lãng từ chối.
"phòng ngủ dành cho khách có phòng tắm riêng, đồ dùng và chăn giường đều mới, anh cứ coi như ở một đêm trong khách sạn."
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu, phát hiện ngón tay bị thương của hắn động đậy trong nẹp, nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.
Phàn Tiêu đẩy một ly rượu đỏ về phía Du Thư Lãng, ngón tay chạm vào hơi nước ẩm ướt.
Du Thư Lãng vừa mới tắm xong, toàn thân toát ra hơi ẩm ấm áp, làn da trắng nõn phảng phất một tầng hồng nhạt, lông mi ướt đẫm, cả người có chút mềm mại.
Mặc một bộ đồ ngủ cùng kiểu nhưng khác màu với Phàn Tiêu, phong thái lại hoàn toàn khác biệt.
Màu đen làm nổi bật nét thâm trầm của Phàn Tiêu, toát lên sự nguy hiểm tao nhã; màu sâm panh lại đổ thêm chút mềm mại dịu dàng vào vẻ lạnh lùng của Du Thư Lãng, khiến trái tim Phàn Tiêu nhộn nhạo.
Du Thư Lãng ngẩng đầu, lông mi ướt đẫm vì hơi nước, liếc mắt nhìn Phàn Tiêu: "Tay cậu bị thương, không thể uống rượu."
"Biết rồi, chỉ rót cho anh thôi." Phàn Tiêu ngồi bên cạnh Du Thư Lãng, nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ cách xin công.
"Hôm nay đã trút giận chưa?" Hắn hỏi.
Lông mi nặng nề hạ xuống, Du Thư Lãng từ từ uống một ngụm rượu.
"Tôi cảm thấy có lẽ không phải là Bạch Bằng Vũ làm." Anh nhìn về phía Phàn Tiêu, cằm sắc bén siết chặt, "Có lẽ là người khác."
"Người... khác?" Đối diện với ánh mắt của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu vẫn bình tĩnh tự nhiên, "Anh không phải đã lần theo dấu vết mà tìm ra Bạch Bằng Vũ sao? Chẳng lẽ tìm nhầm người? Nếu không phải Bạch Bằng Vũ, tại sao hắn lại nhận?"
Chất lỏng màu đỏ sậm trong ly thuỷ tinh lắc lư sóng sánh, Du Thư Lãng từ tốn nói: "Có một số việc tôi cũng không rõ lắm, chỉ là... chỉ là cảm thấy Bạch Bằng Vũ không giống người có thể làm chuyện đó với người cùng giới."
"Loại công tử này từ trước đến nay nam nữ đều ăn cả."
Du Thư Lãng không thể nói thẳng ra đó là trực giác của một người đồng tính nam, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi biết. Nhưng biểu hiện của hắn thực sự rất mâu thuẫn."
"Nhưng đêm đó hắn say rượu, một kẻ say xỉn, còn có thể dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá?"
Du Thư Lãng dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng thở ra một tiếng "cũng đúng".
Phàn Tiêu biết cách kiểm soát chủ đề, hắn quan tâm như một người bạn thực sự: "Nếu anh vẫn còn ngờ vực trong lòng, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra."
Yết hầu trượt xuống, Du Thư Lãng nuốt một ngụm rượu, đôi môi bị hơi nước hấp đến đỏ sẫm chồng lên màu mới, càng thêm quyến rũ.
"Nói sau đi." Sóng mắt nhàn nhạt trở nên chân thành khi nhìn về phía Phàn Tiêu, "Dù sao hôm nay cũng phải cảm ơn cậu, Phàn Tiêu."
Anh rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười, trong giọng nói hình như có thở dài cũng có cảm kích: "Thật sự, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai bảo vệ tôi như vậy."
Đôi mắt của Phàn Tiêu đột nhiên sâu thẳm, từng sợi tơ tình bắt đầu sinh ra sự hối hận. Từ trước đến nay hắn luôn là người miệng lưỡi lưu loát, bây giờ lại một lúc lâu không nói nên lời. Sau khi hối hận lại thấy đau lòng, chỉ một câu nói nhẹ nhàng, rốt cuộc giấu đi bao nhiêu chua xót?
"Đừng nói cậu muốn khóc nha?" Du Thư Lãng nhìn hắn, cười rồi "chửi" một tiếng, "Phàn Tiêu, đừng con mẹ nó giống như mấy đại cô nương, cậu biết con gái trong tổ chúng tôi lén lút nói gì về cậu không?"
Phàn Tiêu kìm nén cảm xúc bộc phát, bình tĩnh hỏi: "Họ nói gì?"
"Họ nói cậu là kiểu nam chính đen tối u ám, nếu bị cậu quấn lấy thì không có kết cục tốt." Du Thư Lãng tinh nghịch đến gần người đàn ông tuấn lãng, "Cậu nghĩ nếu họ biết cậu trẻ con lại dính người, động một chút là đỏ mắt như vậy, họ sẽ nghĩ gì?"
Đây là lần đầu tiên Du Thư Lãng chủ động tiếp cận Phàn Tiêu, trong mắt anh hiện lên ý cười, tràn ngập những tia sáng nhỏ. Phàn Tiêu có chút giật mình, sâu kín hỏi khẽ: "Tôi không quan tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ muốn biết anh nghĩ gì thôi?"
"Tôi?" Du Thư Lãng rút người ra, nhấp một ngụm rượu, phóng khoáng vỗ vỗ vai Phàn Tiêu, "Bây giờ tôi chỉ muốn đi ngủ."
Anh đứng dậy đi về phòng ngủ dành cho khách, khi đến gần cửa ngược sáng, anh quay đầu lại, đôi mắt vốn dĩ bình thản hiện lên một chút dịu dàng: "Tối nay nếu cần gì, cứ gọi tôi."
Du Thư Lãng không thể ngủ được, ngồi dậy tựa vào đầu giường. Anh muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại từ bỏ vì phép lịch sự.
Anh nghĩ đến bàn tay bị thương của Phàn Tiêu, mặc dù đã uống thuốc kháng viêm, nhưng bác sĩ nói tối nay vẫn có thể sốt.
Du Thư Lãng từ nhỏ đã có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, biết rõ ban đêm dễ bị sốt cao, anh do dự một lúc, đứng dậy mở cửa, đi về phía phòng ngủ của Phàn Tiêu.
Nhà của Phàn Tiêu tối đen như mực, giống như một cái hang sâu lạnh lẽo. Du Thư Lãng dùng điện thoại để soi sáng, tìm một chiếc đèn tường bật lên, ánh sáng vàng nhạt xâm nhập vào bóng tối dày đặc, xua đi bóng đêm mù mịt khiến người ta khoa chịu.
Phòng ngủ của Phàn Tiêu đối diện với phòng ngủ dành cho khách, Du Thư Lãng đi đến trước cửa, giơ tay định gõ, sau một lúc lại từ từ hạ tay xuống.
Ngón tay đẩy nhẹ, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, ánh sáng mờ ảo lọt vào, tạo thành một cửa sổ hình thang màu vàng nhạt trên mặt đất.
Người trên giường chìm vào trong chăn, từ góc độ của Du Thư Lãng chỉ có thể thấy mái tóc mềm mại đen nhánh. Bước đến bên giường, Phàn Tiêu nằm ngửa, ánh sáng hơi mờ, không thể thấy rõ lông mi của hắn có động đậy không, nhưng trông có vẻ ngủ không ngon giấc.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán Phàn Tiêu, dưới ngón tay là một lớp mồ hôi nóng, theo đó anh nghe thấy một tiếng nặng nề thở dốc.
"Có chuyện gì vậy, không thoải mái à?" Du Thư Lãng hơi cúi người, vẻ mặt lo lắng.
Phàn Tiêu mở mắt, khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng tối bị pha loãng, biểu cảm mờ mịt, nhưng mang theo sự xâm lược rõ ràng, đôi mắt mở ra cũng hiện lên một tia điên cuồng khó hiểu.
"Rất khó chịu." Giọng nói trầm thấp làm xáo trộn bóng đêm ẩn chứa nguy hiểm, "Chủ nhiệm Du không phải nói có thể nhờ anh giúp đỡ sao?"
Không biết tại sao, Du Thư Lãng nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, anh giật mình, định nhanh chóng rút tay ra, nhưng vừa mới nghĩ đến đó, cổ tay đã bị người ta nắm chặt.
"Chủ nhiệm Du, bây giờ giúp tôi một việc đi!"
Phàn Tiêu kéo tay anh nhanh chóng luồn vào dưới chăn, lướt qua l*иg ngực săn chắc, vòng eo thon gọn, xuống thêm chút nữa, rồi dừng lại!
"Phàn Tiêu!"
Du Thư Lãng giận tím mặt, dồn sức giãy dụa, trong nháy mắt đã thoát khỏi bàn tay lành lặn của người đàn ông kia.
"Con mẹ nó cậu!" Anh một tay nắm chặt cổ Phàn Tiêu, tay kia mạnh mẽ vung quyền! Bụp! Tiếng đấm đập mạnh vào thịt da vang lên trong đêm tối, phá tan không khí mập mờ!
Cơn giận chưa tan, anh lại vung quyền! Bàn tay sắp sửa đấm xuống lại bị một bàn tay lớn dùng sức bao lấy! Phàn Tiêu kéo Du Thư Lãng về phía mình, nhanh chóng nói: "Tay trái của tôi không linh hoạt, làm không thoải mái, mới nhờ anh giúp, chúng ta đều là đàn ông, giúp một tay thì có sao đâu chứ? Nếu không thì lát nữa tôi cũng giúp anh!"
Hắn đẩy người ra, dùng một tay chống đỡ để lật người ngồi dậy trên giường, rút một điếu thuốc ở đầu giường nhét vào miệng, giọng nói vẫn còn oán trách: "Không đồng ý cũng không cần phải đánh người." Hắn lấy tay chạm vào khóe miệng, đau đến "hừ" một tiếng.
Du Thư Lãng đứng bên cạnh giường, trầm mắt nhìn Phàn Tiêu. Sự kinh hoàng và nóng giận của anh dần dần giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực.
Anh chậm rãi ngồi xuống mép giường, lưng quay về phía Phàn Tiêu.
Hai tay xoa xoa mặt, anh thở dài: "Cho tôi điếu thuốc."
Phải một lúc sau điếu thuốc cùng hộp diêm mới được ném qua.
Ánh lửa bùng lên rồi tắt, Du Thư Lãng rít một hơi thuốc thật sâu, khói trắng từ từ tan vào đêm tối, anh nói: "Phàn Tiêu, tôi là gay, không thể chơi trò trai thẳng kiểu này với cậu được."
—-------