Editor: Gấu GầyTích tích tích, lúc Phàn Tiêu ấn mật mã khóa cửa, Du Thư Lãng lịch sự dời mắt.
Số cuối cùng sáng lên, khóa cửa bật ra, Phàn Tiêu dùng bàn tay lành lặn mở cửa vào nhà.
"Chủ nhiệm Du hôm nay đến thăm căn phòng nhỏ bé sơ sài này, thật là vinh hạnh cho chủ nhân của nó."
Khi cửa mở ra, không khí bên trong và bên ngoài hòa quyện, mùi hương gỗ nhẹ nhàng quấn quýt chạm vào mũi Du Thư Lãng.
Mùi này hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi? Là ở đâu nhỉ?
"Đang nghĩ gì vậy? Vào đi." Phàn Tiêu đứng ở cửa chờ anh, đôi mắt mệt mỏi giữa đêm khuya vẫn sáng.
Du Thư Lãng do dự một chút, rồi bước vào trong. Phàn Tiêu bị thương ở tay, lại còn khá nặng, gãy xương bàn tay, vừa mới được cố định và đeo nẹp ở bệnh viện, giờ đây mọi việc đều bất tiện, có một số việc anh không thể không giúp.
Cửa chính từ từ đóng lại, cánh cửa khép kín, và khi khe hở cuối cùng biến mất, nó như cắt đứt ánh sáng hy vọng.
Ngón tay không bị thương linh hoạt, "click" một tiếng, cửa đã khóa trái.
Phàn Tiêu có vẻ hào hứng, ánh mắt tham lam khóa chặt vào bóng lưng của Du Thư Lãng, đôi mắt đẹp híp lại, con mồi đã vào bẫy, nên chơi thế nào đây?
"Tay phải của cậu không thể cử động, có gì không tiện cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu."
Phàn Tiêu bị thương ở tay phải, nhưng tay trái cũng như có bệnh chung, miệng nói "không có gì cần anh giúp", nhưng thực tế ngay cả việc cởϊ áσ khoác ra cũng không thuận lợi.
Du Thư Lãng đi qua, giúp hắn cởϊ áσ khoác và vest, cánh tay anh hơi dài, không gần Phàn Tiêu lắm.
Hai người từ hành lang bước vào phòng khách, Phàn Tiêu bật đèn, ánh sáng lần lượt sáng lên không quá chói.
Căn hộ này do Phàn Tiêu thuê, là một căn hộ cao cấp mới xây, đầy đủ nội thất và đồ dùng, tông màu đen xám, đơn giản mạnh mẽ.
Phòng óc trống trải, đồ dùng cá nhân rất ít, nhìn qua không khác gì căn hộ mẫu không có người ở, chỉ có một chiếc laptop đặt trên bàn gỗ, màn hình tối đen.
Phàn Tiêu nhìn chằm chằm một lúc, sau đó thả lỏng lông mày mỉm cười: "Biết tại sao tôi thuê chỗ này không? Bởi vì cảnh từ ban công nhìn ra rất đẹp."
Du Thư Lãng dõi theo ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Phàn Tiêu lợi dụng cơ hội tiến lại bàn, lướt chuột. Màn hình tối sầm được mở khóa, hiện lên khuôn mặt đầy hy vọng của một người đàn ông, giống hệt người đang nhìn vào màn đêm lúc này.
Chuột dừng lại trên dấu X, Phàn Tiêu tắt video ghi lại từ hộp đen, bàn tay to đè xuống, gập máy tính lại.
Từ đầu đến cuối, bình tĩnh không gấp gáp.
"Từ đây có thể nhìn thấy Vạn Phong Sơn, đáng tiếc bây giờ là ban đêm, chỉ còn lại bóng núi."
Làn sóng nhiệt cháy bỏng đập vào sau tai, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xâm nhập vào làn da từ phía sau. Dán quá gần, gần đến mức Phàn Tiêu chỉ cần ôm một cái là có thể khoá Du Thư Lãng vào lòng.
Nếu là trước đây, với kỹ năng của chủ nhiệm Du, anh sẽ khéo léo giải quyết tình huống khó xử này, nhưng bây giờ, Phàn Tiêu trong lòng anh có thể coi như bạn bè thân thiết.
Bạn bè của Du Thư Lãng không nhiều, mà Phàn Tiêu lại là người đặc biệt nhất trong số đó, trầm ổn chín chắn, xử sự đúng mực, lại biết làm nũng và chơi xấu, hay mặt dày dính lấy người khác.
Nghe nói rằng những đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ thường sẽ nồng nhiệt và dính người hơn, thường xuyên sử dụng tiếp xúc cơ thể để biểu đạt thiện ý.
Không giống như bản thân anh, dưới vẻ trơn tru khéo léo là tính tình xa cách được rèn giũa từ trong gian khổ.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng đôi khi Du Thư Lãng thực sự chiều chuộng Phàn Tiêu. Những thói quen vô lại vừa phải và sự bảo vệ vô điều kiện kia khiến anh thường xuyên cảm thấy bất lực lại đau lòng, muốn xử lý lạnh lùng mạnh tay nhưng không nỡ.
Tuy nhiên, sự chiều chuộng cũng phân nhiều loại. Du Thư Lãng chiều chuộng Lục Trăn là chiều chuộng vô điều kiện, còn chiều chuộng Phàn Tiêu lại được giới hạn trong một phạm vi nhất định.
Anh khẽ chậc một tiếng, giơ tay đẩy đầu Phàn Tiêu ra, xua đi hơi thở nóng bỏng.
Khuôn mặt của anh hơi nhạt, có ý cảnh báo: "Trước khi ngủ cậu hay làm gì? Có việc gì một tay làm không tiện không?"
"Đúng là có đấy." Phàn Tiêu mỉm cười bối rối, "Vừa rồi thử một chút, tay trái không thể cởi được nút áo sơ mi."
"Hửm?" Du Thư Lãng rũ mắt, thấy trên cổ áo sơ mi của Phàn Tiêu có vài nếp nhăn mới.
"Chắc là, phải phiền chủ nhiệm Du giúp một tay?" Phàn Tiêu tiến lên một bước, hơi hất cằm lên.
"Đệt." Du Thư Lãng lùi lại, đổi hướng ngồi xuống ghế sofa, tao nhã vắt chéo chân, lạnh lùng liếc, "Cũng không phải cả hai tay đều tàn, tự mình cởi đi."
Du Thư Lãng kiêu ngạo như vậy ngày thường hiếm thấy, Phàn Tiêu rất thích, hắn mỉm cười phóng túng ngồi trước ghế sofa, dùng tay trái cởi nút áo sơ mi.
Hai người đều có đôi chân dài miên man, ngồi đối diện nhau, Phàn Tiêu lại không chịu ngồi yên, đầu gối thỉnh thoảng đυ.ng chạm. Dưới ánh đèn sáng trắng, quần tây ôm sát cơ thể vừa cấm dục vừa quyến rũ, xám bạc nhẹ nhàng cọ xát sọc đen, tạo nên sự quấn quýt kín đáo và cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.
Bỗng nhiên, sọc đen tránh xa, Du Thư Lãng trợn mắt, mắng một tiếng "vô dụng".
Phàn Tiêu cởi nút không trôi chảy, ngón tay thon dài ấn xuống, lật lên, xoay tròn, nút áo pha lê đã tuột ra khỏi khuy một nửa lại trượt trở về.
"Lại đây." Du Thư Lãng lạnh lùng ghét bỏ, "Cúi đầu."
Thân hình cao lớn áp sát, tạo ra một bóng tối mờ ám phía trước, từng chút một phủ lên người Du Thư Lãng, cho đến khi vượt qua đỉnh đầu anh, lúc này, Phàn Tiêu gần anh chỉ cách hai nắm đấm.
Khi Du Thư Lãng mở nút đầu tiên, nghe thấy Phàn Tiêu thở dài một cách sâu kín: "Vẫn là Chủ nhiệm Du thương tôi."
"Câm miệng." Đỉnh tai trắng nõn ửng lên chút đỏ, Phàn Tiêu tinh tế nhận ra hơi thở của Du Thư Lãng rối loạn trong chốc lát.
Chậm rãi cắn chặt răng, Phàn Tiêu có phản ứng.
Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt của Phàn Tiêu không kiêng nể gì mà di chuyển trên khuôn mặt của Du Thư Lãng, anh trông hơi mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm nhẹ, nhưng vẫn rất đẹp.
Du Thư Lãng thuộc tuýp người đẹp trai phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của đại chúng, chỉ nói về ngoại hình thì hơi nghiêng về phía tao nhã, nhưng tính cách của anh mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng, không những làm giảm bớt vẻ tao nhã mà còn khiến anh trông có vẻ không dễ chọc vào.
Ánh mắt dần dần di chuyển xuống dưới, rơi vào đôi môi, nơi vết thương đã nhạt đi chỉ còn lại một vết đỏ mờ. Vết thương từng kí©h thí©ɧ ra sự áy náy của Phàn Tiêu, giờ lại giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hạ thân hắn đau nhức.
Chỉ cần hơi nghiêng người là có thể hôn lên đôi môi đó. Phàn Tiêu nhớ đi nhớ lại hương vị tuyệt vời của nó trong đầu, rất mềm, rất đàn hồi và dễ bắt nạt, mặc cho người ta ức hϊếp đòi hỏi...
Nút áo đã được mở ra một nửa, Du Thư Lãng vẻ mặt lạnh lùng, cử chỉ điềm tĩnh không hề dao động, nhưng chỉ có chính anh biết, tại sao mình lại ngừng thở tránh đi ánh mắt.
Đó là một cơ thể vô cùng quyến rũ. Làn da khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc, đường nét cứng cáp mượt mà, l*иg ngực rắn rỏi như bị lớp áo sơ mi trói buộc đã lâu, ngay khi nút áo vừa bật ra, đã nóng lòng muốn phô trương thanh thế.
Chưa cần bất kỳ động tác nào đã mang theo bảy phần quyến rũ.
Du Thư Lãng là gay, tâm hồn thể xác bình thường, cho dù ý chí kiên định tới đâu cũng khó tránh khỏi bị xáo trộn.
Anh cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, động tác trên đầu ngón tay rất nhẹ, tránh mọi cơ hội tiếp xúc với Phàn Tiêu.
Nút áo được cởi ra dưới ngực, tiếp tục xuống dưới là phần eo, cơ bụng rõ ràng đã mơ hồ có thể nhìn thấy, đường nét gọn gàng, cơ bắp săn chắc, ẩn chứa sức mạnh.
Không giống như áo sơ mi của Du Thư Lãng thường rộng và lớn, áo sơ mi của Phàn Tiêu được may đo cẩn thận, ôm sát làn da, càng xuống phần eo càng thon gọn. Mở một chiếc nút, ngón tay trượt xuống, mặc dù đã rất cẩn thận, Du Thư Lãng cũng không thể tránh khỏi việc chạm vào cơ thể của Phàn Tiêu, làn da dưới ngón tay mịn màng trơn bóng, nóng bỏng đến kinh người.
Lông mi rung động, Du Thư Lãng vô thức muốn rụt tay về, nhưng đúng vào lúc này, thân thể của Phàn Tiêu đột ngột đè lên, vòng tay rộng mở như muốn ôm anh vào lòng.
Vai rộng lưng dày, cảm giác áp bức đầy đủ, Du Thư Lãng theo bản năng muốn đẩy ra, tay đặt trên nút áo không thể không phủ lên làn da trơn nhẵn chắc nịch.
Cảm giác này... đầu óc của Du Thư Lãng bỗng chốc nổ tung.
"Cậu làm gì vậy?" Anh hỏi bên tai Phàn Tiêu bằng thứ âm thanh gần như trầm thấp.
Cơ bụng chắc nịch dưới lòng bàn tay lại cọ xát, Phàn Tiêu từ từ đứng dậy, bàn tay lành lặn của hắn cầm chiếc điều khiển rèm cửa lắc lắc, hào hứng cười nói: "Tìm mãi mà không thấy, hóa ra là ở khe ghế sofa phía sau anh."
Hắn cười cong đuôi mắt, giọng điệu như đang nịnh, trông như dịu dàng thân thiết, kỳ thực ánh mắt lại thâm sâu.
"Chủ nhiệm Du," hắn gọi, "Còn hai nút chưa cởi kìa."
—--------