Editor: Gấu GầyKhi Du Thư Lãng nhận được cuộc gọi từ Lục Trăn, anh đang đối mặt với một tình huống căng thẳng.
Lục Trăn trong điện thoại tối nay có vẻ mơ hồ, chưa đầy hai phút đã bày tỏ tình cảm ba lần.
"Em yêu chú lắm, chú Du."
Du Thư Lãng cười nhẹ, lời bày tỏ của Lục Trăn làm tan đi phiền não nhàn nhạt trong lòng anh, quay lưng vào gió, giọng nói của anh trở nên dịu dàng: "Ừm, biết rồi."
Nói thêm vài câu, Du Thư Lãng cúp điện thoại, quay qua một góc, thấy Phàn Tiêu đứng dựa vào tường vẫn cầm trên tay ly trà sữa.
"Đã nói là tôi không uống mà." Anh cố gắng kìm nén vẻ mặt không kiên nhẫn, "Không thích đồ ngọt."
Đối diện người đàn ông "Chậc" một tiếng, phàn nàn: "Dãi nắng dầm mưa mới mua được, vậy mà lại bị ghét bỏ."
Du Thư Lãng đến gần vài bước, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc: "Phấn son, đưa tôi một điếu."
Phàn Tiêu bỗng dưng cười một cái, có chút nịnh nọt: "Được thôi, anh nghiện thuốc rồi à?"
"Chưa đến mức nghiện, tôi không mang theo thuốc lá." Cắn điếu thuốc, dùng lửa của Phàn Tiêu châm, Du Thư Lãng híp mắt lại, son phấn lúc đầu vào miệng có mùi rất lạ, quen rồi cảm thấy nó như lông vũ, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng vẫn trêu chọc từng sớ thịt trên đỉnh trái tim, vô cùng câu dẫn.
"Phàn tổng muộn vậy tìm tôi có việc gì?" Du Thư Lãng nâng tay kẹp điếu thuốc, dùng ngón cái xoa xoa thái dương, anh đã tăng ca cả đêm, bây giờ đầu hơi nhức, không muốn cãi cọ với Phàn Tiêu.
Phụt, một ống hút to bự được cắm vào màng bọc trên miệng ly trà sữa, Phàn Tiêu cúi đầu hút một ngụm, hút vào miệng đầy hạt ngọt không biết là cái gì.
"Nghe nói công ty của anh đang tăng ca để gấp rút hoàn thành bản kế hoạch cho tôi, tôi cảm thấy có lỗi trong lòng, nên mang theo chút trà bánh đến thăm hỏi."
Phàn Tiêu mở cửa sau xe, ghế ngồi đặt hai túi lớn đồ uống và bánh. Hắn lắc lắc ly trà sữa trong tay: "Ly của cậu là nhiều topping nhất, ai ngờ cố gắng nịnh nọt lại thành công cốc."
Du Thư Lãng cúi đầu nhả khói cười khẽ: "Tôi có công đức gì mà Phàn tổng lại nịnh nọt tôi."
"Anh là người bạn duy nhất của tôi trong thành phố này." Phàn Tiêu dựa vào tường của tòa nhà văn phòng hút thêm một ngụm trà sữa, sau đó nghiêng đầu nhìn Du Thư Lãng bên cạnh, "Cũng là niềm vui duy nhất của tôi ở đây."
Lời này nghe qua dường như không ổn, Du Thư Lãng nhíu mày: "Tôi có thể hiểu lời này là sự hiểu lầm trong cách diễn đạt của cậu không?"
Cốc trà sữa trong tay Phàn Tiêu đã cạn, hắn hút ống hút phát ra tiếng ồn ào, sau đó nhai những hạt khô trong miệng, gật đầu: "Sau này có thể hiểu như vậy."
"Anh là duy nhất của tôi, nhưng tôi không phải duy nhất của anh." Hắn ném cái ly rỗng vào thùng rác, quay đầu nói, "Hình như có chút không được công bằng."
Du Thư Lãng bị chọc cười, anh kẹp điếu thuốc, liếc nhìn Phàn Tiêu bằng góc mắt: "Nếu không biết nói thì con mẹ nó đừng nói, tào lao muốn chết."
Nghe thấy lời tục, Phàn Tiêu lộ vẻ ngạc nhiên và hứng thú, hắn cúi người nhìn Du Thư Lãng, trêu chọc nói: "Chủ nhiệm Du, tôi không phải đang nghe lầm chứ? Nguyên tắc ứng xử chuẩn mực của cậu đâu? Ôn hoà nhã nhặn của cậu đâu?"
"Con mẹ nó còn biết bảo tôi ôn hoà nhã nhặn, vậy sao không nói năng cho tử tế?" Mặc dù đang nói đùa, nhưng Du Thư Lãng vẫn không chịu thua, "Lần này nghe kỹ chưa? Không phải ảo giác."
Nói qua nói lại bông đùa, Du Thư Lãng đợi câu trả lời của Phàn Tiêu, nhưng mãi không thấy. Anh ngẩng mắt nhìn qua, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia, anh thấy được sự kéo giãn, hội tụ và đối lập lẫn nhau giữa sự nóng bỏng và lạnh lẽo.
Góc môi từ từ thu lại, Du Thư Lãng tự kiểm điểm xem tại sao mình lại "mất kiểm soát" như vậy, tính ra anh và Phàn Tiêu không hề thân thiết, hắn cũng không phải là đối tượng có thể đùa giỡn như vậy.
Lùi lại một bước, anh vứt điếu thuốc: "Thay mặt nhóm dự án tôi xin cảm ơn Phàn tổng, đồ đạc tôi sẽ mang lên."
Phàn Tiêu đứng thẳng người, dường như cũng mới hoàn hồn. Hắn không kéo cửa xe lấy đồ, ngược lại nói: "Tôi đã diễn đạt rất rõ ràng, anh là duy nhất của tôi, nhưng tôi không phải là duy nhất của anh." Hắn chỉ chỉ vào cái điện thoại ở trong túi quần của Du Thư Lãng, "Đã muộn thế này mà vẫn có người tìm anh nói chuyện."
Du Thư Lãng mím môi, nghiêm túc suy nghĩ thử xem liệu não của một đứa nhỏ lớn lên ở vùng nhiệt đới có khác với người trong nước hay không, hay là trông Phàn Tiêu trưởng thành vững chãi như vậy thôi, nhưng thực ra thiếu hụt ở một phương diện nào đó, nên mới nói năng như vậy.
"Không giống nhau, làm sao so sánh cho được?"
Phàn Tiêu tiến thêm một bước: "Tại sao không thể so sánh?"
"Đối tượng." Du Thư Lãng lạnh lùng nhìn Phàn Tiêu, "So thế nào hả?"
Hai người cách nhau rất gần, một người ngẩng mặt nhìn lên, một người cúi đầu nhìn xuống, căng thẳng giằng co. Nhưng chỉ giây lát sau, đã có người thu hồi ánh mắt, rút lui cơ thể, đó là Phàn Tiêu.
Hắn lấy lại phong thái ôn hoà lịch sự, cười nói: "Bạn gái, quả thật không thể so sánh được." Cắn một điếu thuốc vào miệng, khi đang châm thuốc, mơ hồ đùa giỡn: "Chủ nhiệm Du buổi tối tăng ca không sợ bạn gái cô đơn trống vắng bị người khác lừa gạt sao?"
Phàn Tiêu lấy điếu thuốc ra, thổi một làn khói trắng: "Hay là chủ nhiệm Du tự tin đến mức nghĩ rằng không ai có thể chiếm lấy góc tường của mình?"
Mặc dù lời nói của hắn được bọc trong tiếng cười, nhưng Du Thư Lãng vẫn nghe ra được sự khó chịu và áp lực mờ nhạt đầy... vị chua. Anh đặt ánh mắt lên khuôn mặt của Phàn Tiêu, một lần nữa cân nhắc khả năng hắn là gay.
Không giống... ừm... không giống lắm.
Du Thư Lãng là người đồng tính bẩm sinh, có chút kỹ năng nhận biết người khác, nhưng bây giờ anh lại không chắc chắn.
Ngoại trừ Lục Trăn, Du Thư Lãng chưa bao giờ được người đồng giới quan tâm, bởi vì hành vi bên ngoài của anh rất "thẳng", không hề giống gay, ban đầu Lục Trăn cũng chỉ vì muốn "bẻ thẳng thành cong" mà vô tình tiếp cận anh.
"Góc tường nếu như dễ bị cạy ra, chứng tỏ bản thân ngôi nhà đã có vấn đề. Tôi còn có việc phải làm, tôi quay về trước." Nói xong, Du Thư Lãng liền bước về phía tòa nhà văn phòng.
"Mấy thứ này thì sao?" Phàn Tiêu mở cửa xe.
Du Thư Lãng quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười công nghiệp: "Phàn tổng đã có tâm hỏi thăm mọi người làm việc vất vả, đương nhiên ngài nên tự mình mang lên để thể hiện tấm lòng."
Phàn Tiêu nhìn theo bóng lưng dần xa của người kia, khẽ nhếch mép thốt lên một tiếng: "Mẹ kiếp."
Bản kế hoạch dự án mới nhất của Công ty TNHH dược nghiệp Bác Hải đã được đặt trên bàn làm việc của Tổng giám đốc Công ty đầu tư mạo hiểm Phẩm Phong.
Phàn Tiêu tuỳ tiện lật xem, quả nhiên thấy tên của Du Thư Lãng trong phần giới thiệu thành viên tổ dự án.
Đại học y khoa Trường Lĩnh, khoa Y học lâm sàng, hệ cử nhân.
Phàn Tiêu lên mạng tra cứu, phát hiện ra trường đại học này nằm ngay trong thành phố, là trường đại học hạng hai, không phải trường đại học tốt.
Đóng trang web lại, Phàn Tiêu ném bản kế hoạch sang một bên, hắn muốn để cho công ty dược này phải chờ đợi, để Du Thư Lãng phải chủ động tìm đến mình.
Nếu lúc đó mình từ chối đầu tư, thì giá trị của Du Thư Lãng đang được nâng lên có phải sẽ vỡ tan tành không đáng một đồng hay không?
"แกงจืดจึงรู้คุณเกือ (Nâng càng cao, ngã càng thảm)."
Tiếng Thái nhẹ nhàng vang lên trong phòng, Phàn Tiêu vuốt ve tượng Phật Tứ Diện trên ngực, mỉm cười rất soái...
Có một điều rất kỳ lạ.
Nếu không gặp người đàn ông tên là Du Thư Lãng trong một thời gian dài, Phàn Tiêu sẽ giống như chưa từng biết, không bao giờ nhớ đến. Nhưng nếu Phàn Tiêu nhận được dù chỉ một chút thông tin về người kia, thì hắn lại không thể nào quên được, ngay cả khi ăn uống ngủ nghỉ cũng phải nghĩ về người kia một chút.
Cũng giống như bây giờ, điều mà Phàn Tiêu liên tục nhớ đến chính là khuôn mặt trẻ trung trong một bức ảnh.
"Phàn tổng, nội dung trên đây là phần giới thiệu của chúng tôi về dự án nước uống Kim Ngân Hoa, anh xem còn có điều gì muốn hỏi hay không?" PPT* lật đến trang cuối cùng, người trình bày dự án trẻ tuổi cảm thấy hơi bất an, người đầu tư phía đối tác nghe rất chăm chú, từ đầu đến cuối tư thế không thay đổi nhiều, không biết sẽ đặt ra những câu hỏi khó khăn thế nào.
(*PPT là viết tắt của "PowerPoint", một phần mềm trình chiếu do Microsoft phát triển. Nó cho phép người dùng tạo các bản trình chiếu bao gồm văn bản, hình ảnh, đồ họa, âm thanh và video. PowerPoint thường được sử dụng trong các bài thuyết trình, hội nghị và đào tạo.)Người đàn ông ngồi đối diện màn hình có vẻ ngoài thanh lịch, khóe miệng lộ ra đường cong đẹp mắt: "Tôi không hiểu về chuyên môn, nhưng tôi biết muốn hiểu một sản phẩm, cần phải khai thác từ gốc rễ của nó, không chỉ phải biết rõ ràng về quá trình phát triển của doanh nghiệp sản xuất mà còn hiểu về câu chuyện khởi nghiệp của người sáng lập doanh nghiệp, giống như bức ảnh trông có vẻ chứa đựng nhiều thông tin kia, không biết Hoàng tổng có thể kể cho tôi nghe không?"
Ông lão được gọi là Hoàng tổng
béo phì, già nua. Ông dùng khăn tay lau mồ hôi trên đầu dù đang ở trong phòng máy lạnh, quay người nhìn bức ảnh treo trên vách tường phía sau.
"Bức ảnh ấy à? Ồ, đó là chuyện sáu bảy năm trước, lúc đó tôi đang dẫn dắt nhóm nghiên cứu khoa học của mình tập trung vào một dự án, Phàn tổng đã từng nghe qua viên uống bảo gan Trường Lĩnh chưa? Chính là sản phẩm mà tôi cùng nhóm đã nghiên cứu phát triển." Ông lão tóc bạc thở dài, "Nhưng kết quả chuyển giao nghiên cứu không tốt, hiện giờ trong hiệu thuốc rất khó tìm thấy viên uống bảo gan nhãn hiệu Trường Lĩnh."
"Trong đội nghiên cứu khoa học của Hoàng tổng có học trò của ông à, có người trông rất trẻ."
Ông lão béo phì đứng dậy, đi đến trước bức ảnh cười nói: "Lúc đó Đại học Trường Lĩnh vẫn chưa thành lập doanh nghiệp nghiên cứu phát triển dược phẩm, chỉ có một trung tâm nghiên cứu, các dự án nghiên cứu đều do giáo sư hướng dẫn cho sinh viên làm, những người trong ảnh hầu hết đều là học trò của tôi, họ đều là những người xuất sắc nhất của năm đó."
Phàn Tiêu cũng đứng dậy đi vòng qua bàn họp hình elip, tiến đến trước bức ảnh.
Bức ảnh rất bình thường. Hoàng tổng gầy hơn và trẻ hơn so với bây giờ một chút, đứng trước bàn thí nghiệm cùng một đám thanh niên trẻ trung đầy sức sống. Có lẽ họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ theo từng giai đoạn nào đó, trông mọi người đều rất thoải mái. Họ nhìn vào ống kính, có người cười, có người làm mặt hề, thậm chí còn có người giơ hai ngón tay lên đầu Hoàng tổng mập mạp.
Phàn Tiêu dừng ánh mắt ở góc trên bên phải của bức ảnh, nơi có một thanh niên đang tựa vào bàn điều khiển.
Cửa sổ ở bên trái, ánh nắng mặt trời xuyên qua kính chiếu thẳng vào một bên mặt anh, làm mờ đi nửa đường nét trên khuôn mặt; mặc dù đứng ở trong góc, nhưng vẫn có thể thấy anh cao ráo, hai chân bắt chéo tao nhã, một tay chống lên bàn điều khiển, tay kia buông thõng bên người, trông có vẻ thoải mái tự tại. Làn da của anh trắng trẻo, khiến Phàn Tiêu tự dưng nhớ đến ly trà sữa vị dừa mà mình đã uống hôm đó; thanh niên khá gầy, là dáng người gầy tràn đầy hy vọng, sống lưng dù còn một chút đơn bạc nhưng cũng đã hình thành nên dáng người rắn chắc. Anh cười giống như mọi người, hơi nghiêng đầu, trong mắt là niềm vui trong trẻo, nụ cười như vậy, Phàn Tiêu chưa từng thấy trên khuôn mặt của người đàn ông mà mình quen biết.
Bỗng nhiên, Phàn Tiêu cảm thấy buồn bực trong lòng, tính ra, hắn đã để mặc Dược nghiệp Bác Hải gần một tháng nay, và Du Thư Lãng cũng đã phớt lờ hắn tròn một tháng.
"Phàn tổng... Phàn tổng, cậu còn muốn biết điều gì thêm không?" Ông lão mập mạp lau mồ hôi hỏi.
Phàn Tiêu hoàn hồn, cười nói: "Hoàng tổng, ông có phiền nếu tôi chụp lại bức ảnh này không? Nhìn nó khiến tôi cảm thấy càng tự tin hơn vào dự án mà chúng ta đang thúc đẩy."
Ông lão có chút vui mừng, vội vàng nói: "Không phiền, không phiền, Phàn tổng muốn tôi rửa thêm một tấm cho cậu không?"
Đèn flash của điện thoại nhấp nháy hai lần, Phàn tổng dễ tính nói: "Vậy thì cảm ơn ông."
Hắn tiếp tục nói: "Chúng ta hãy nói tiếp về lợi thế của nước uống Kim Ngân Hoa so với các sản phẩm cùng loại, sử dụng đa kênh để mở rộng lợi thế, trước tiên là phổ biến rộng rãi, sau đó mới thu lợi nhuận, như vậy mới mang lại hiệu quả kinh tế."
Hai ngày sau, trong thùng rác bên cạnh bàn làm việc của Phàn Tiêu, những bức ảnh đã bị cắt xén chìm ngập bên trong. Ông lão mập mạp, sinh viên vui vẻ, ánh nắng trải khắp căn phòng, tất cả đều không thoát khỏi số phận bi thảm bởi bàn tay cầm kéo.
Chỉ có thanh niên với nụ cười nhẹ nhàng ở góc trên bên phải là được kẹp vào một cuốn kinh Phật.
"พลาดไปนิด ฉลาดขึ้นหน่อย." (
Rất nhiều tội lỗi bắt nguồn từ một nụ cười.)
—------