"Tôi không biết thế này có được không nhưng tôi thấy bối cảnh của truyện này khá thú vị. "Hiệp" là hành hiệp trượng nghĩa có trong giang hồ, "Sĩ" là ưu quốc ưu dân có miếu đường chi cao, nhưng bên trong kịch bản này cho dù là "Hiệp" vẫn là "Sĩ". Trong lòng có tấm lòng hào hiệp, người ta gọi là "Hiệp Sĩ". Nam chính vì "Hiệp" hướng "Sĩ", nữ chính vì "Sĩ" hướng "Hiệp", cuối cùng trăm sông đổ về một biển."
Kinh Huy nghe vậy nhìn về phía Tu Tâm, lại ho khan một tiếng, giấu đi vui mừng và thưởng thức dưới đáy mắt, chỉ tiếp tục nói với Tu Tâm: "Kịch bản này tập trung vào sự ảnh hưởng lẫn nhau, tự mình trưởng thành của nam nữ chính. Nhưng trong kịch bản này còn có một người khác dẫn dắt sự trưởng thành của họ. Đó là nhân vật cậu đóng -- Nhà sư "Vô Danh". "
Tu Tâm khi nghe thấy có chút kinh ngạc về địa vị của nhân vật này, cậu bình tĩnh liếc nhìn Liên Bách đang thất thần, bởi vì nhân vật này nghe có chút khác biệt với Liên Bách.
Nhưng Tu Tâm cũng không nói gì, cậu chỉ chuyên tâm lắng nghe Kinh Huy nói tiếp về kịch bản.
"Nhân vật này là nhân vật có hồn trong kịch bản, như định hải thần châm hay ngọn hải đăng, luôn ở thời điểm nam nữ chính mê mang xuất hiện trước người họ vì bọn họ giải đáp thắc mắc. Là một bộ phim võ hiệp, nhân vật này trong kịch bản cũng là nhân vật có võ công cao thâm, nhiều lần cứu nam nữ chính trong lúc nguy khốn. Buổi chiều hôm nay muốn quay phần diễn, thật ra là nhân vật Vô Danh này. Trợ giúp nam nữ chính chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của cha nữ chính. "
Vừa nói xong, Kinh Huy bất ngờ nắm lấy tay Tu Tâm, muốn kéo cậu đứng dậy. Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Kinh Huy, Tu Tâm vô thức muốn đem bàn tay hất ra, nhưng cậu kịp thời nhịn được.
Tu Tâm kỳ thật rất có lực tương tác, những người hành hương đến chùa dâng hương sẽ nói chuyện với cậu vài câu, nhưng có rất ít người sẽ cùng tu tâm có tiếp xúc tứ chi. Tựa như thế nhân sẽ đối Bồ Tát, Phật Tổ biết gì nói nấy, nhưng cơ bản sẽ không đυ.ng vào Kim Thân bọn họ.
Kinh Huy nhận ra Tu Tâm không được tự nhiên, ngay từ đầu có chút không rõ ràng cho lắm sau khi ý thức được gì đó nhất thời có chút lúng túng, hắn buông tay Tu Tâm ra một cách ngượng ngùng rồi giải thích: "Chiều nay, tôi sẽ quay cảnh truy đuổi, diễn võ đầu tiên. Ở thời điểm nam, nữ chính bị binh lính truy đuổi, cậu từ trên trời giáng xuống đi cứu bọn họ. Nào, tôi cho cậu xem bảng phân cảnh trước, sau đó nhờ võ sư uốn nắn động tác cho cậu. Diễn viên khác kỳ thật đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm nhưng tôi nghe nói bản thân cậu cũng biết võ thuật, vì vậy chắc hẳn cậu có thể bắt đầu nhanh hơn. "
Mới vừa rồi Tu Tâm bị Kinh Huy kéo có chút nghiêng ngả, Liên Bách ở một bên tức giận đến nỗi con mắt cũng muốn nhỏ ra máu, đạo diễn Trương giảng diễn cho anh ta, anh ta đều làm như mắt điếc tai ngơ.
Trong lòng đạo diễn Trương không vui nhưng ngoài mặt cũng không biểu lộ ra ngoài, dù sao từ lâu ông ta đã nghe nói lai lịch của Liên Bách không bình thường, cũng không phải chuyện người bình thường có thể xúc phạm. Ông ta chỉ có thể xấu hổ nói với Liên Bách: "Có phải thân thể anh Liên không được thoải mái, nếu anh cảm thấy không khỏe thì nghỉ ngơi trước đi. Dù sao buổi chiều anh sẽ không có nhiều cảnh quay, chỉ có vài cảnh quay cận cảnh thôi. "
Liên Bách nghe thấy những lời này, vô thức trừng mắt nhìn đạo diễn Trương, sau khi phản ứng lại, anh ta xấu hổ nói: "Tôi xin lỗi đạo diễn Trương, hôm nay tôi thực sự không được khỏe."
Sau khi nói xong, anh ta tìm một nơi có thể nhìn thấy Kinh Huy và Tu Tâm ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra, mở nhóm trò chuyện.
Liên Bách: A a a! Tức chết tôi rồi!!
Mạnh Vân Kỳ: Chuyện gì vậy anh Liên? Ai làm anh tức giận?
Liên Bách: Còn có thể là ai nữa? Không phải là tiểu tiện nhân đó sao. Không phải lúc trưa tôi đã nói tôi sẽ kéo cậu ta làm thế thân sao?
Chu Thịnh Huy: Vâng, thế nào rồi? Cậu ta đánh diễn có phải rất thảm rất "Đã ghiền" không?
Liền Bách: Bây giờ còn đang giảng diễn, nhưng bây giờ cái tên tiểu tiện nhân kia đã quyến rũ được anh Kinh Huy!
Vừa nói, Liên Bách vừa bí mật chụp ảnh Tu Tâm và Kinh Huy đang cùng nhau xem bảng phân cảnh. Điện thoại của anh ta là đời mới nhất, điểm ảnh khá rõ ràng, trong ảnh là ánh mặt trời chiếu vào Tu Tâm và Kinh Huy, nhìn qua mười phần xinh đẹp.
Nhưng Liên Bách không cho rằng có gì đẹp, chỉ cảm thấy nhìn Tu Tâm thế nào cũng cảm thấy chướng mắt. Sau khi đăng tấm hình này lên nhóm, anh ta bắt đầu mắng Tu Tâm: [Hình] Nói không nên lời, cười như hồ ly đực, giữa thanh thiên bạch nhật ai biết khi về nhà họ Sở sẽ bắt nạt Sở Sở như thế nào.
Liên Bách: Nếu không phải do buổi chiều diễn võ tương đối nhiều, anh Kinh Huy sao có thể chú ý đến cậu ta? Sớm biết vậy buổi trưa tôi nên trực tiếp đem cậu ta đuổi khỏi đoàn làm phim, miễn cho anh Kinh Huy bị cậu ta dây dưa không rõ.
Chu Thịnh Huy: Đừng lo lắng, Kinh thiếu sẽ không thích loại người vậy. Cậu ta hiện tại cười phách lối, chờ sau khi khai máy cậu ta chắc chắn phải khóc lóc. Cậu ta cho tới bây giờ cũng chưa diễn qua cảnh đánh nhau bao giờ chỉ sợ người vừa gặp ống kính cũng không biết phải làm sao!@ Sở Ý Sở Sở cậu nói đúng không?
Nhìn thấy câu này, Liên Bách liền thấy an tâm một chút, dù sao Tu Tâm đúng là nghiệp dư, làm sao có thể so sánh với anh ta được? Tu Tâm chỉ là một cái bình, khi bộ phim chính thức bắt đầu, Kinh Huy sẽ thấy rõ Tu Tâm không có ích, vậy thì tại sao anh ấy lại để mắt đến cậu ta?
Lúc này, Liên Bách nhìn thấy trong nhóm có một tin nhắn mới, thì ra là do Sở Ý gửi tới.
Sở Ý: Thật vậy, tôi nghe nói ngôi chùa nơi anh Sở Thần lớn lên thậm chí còn không đủ tiền mua TV. Anh Sở Thần về cơ bản chưa bao giờ xem TV và phim ảnh nên có lẽ anh ấy không biết quay phim.
Nhìn thấy lời nói của Sở Ý, Liên Bách mới hoàn toàn yên tâm, người bình thường chưa từng ăn thịt lợn, sao được nhìn thấy lợn chạy, làm sao có thể so sánh với anh ta?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Liên Bách dời đi, tựa hồ có ý đồ khác.
Trên thực tế, Tu Tâm đã biết Liên Bách đang theo dõi cậu với Kinh Huy, nhưng cậu không để tâm đến điều đó. Tuy nhiên, cậu quan sát thấy Liên Bách lúc đầu nhìn anh từ thù hận, oán hận, sau lưng lại là ghen tị, bây giờ là khinh thường, cậu không khỏi cảm thấy cảm xúc của con người thật phức tạp.
"Cậu cũng thấy rõ sao?"
Tu Tâm nghe được Kinh Huy hỏi một lần nữa tập trung, mặc dù cậu có để ý đến Liên Bách một chút, nhưng phần lớn suy nghĩ của cậu vẫn nằm trên bảng phân cảnh trong tay Kinh Huy.
Các đạo diễn khác nhau có các phong cách đạo diễn khác nhau, một số đạo diễn không quan tâm đến bảng phân cảnh, họ có thể bắt đầu quay khi có ý tưởng.
Nhưng Kinh Huy thì khác, hắn trước khi ở điện ảnh quay phim đã vẽ đại lượng, bảng phân cảnh tinh tế, tận sức để tất cả diễn viên sau khi xem xong đều có thể căn cứ suy nghĩ của hắn tiến hành biểu diễn chính xác.
Loại bảng phân cảnh này đủ để cho một siêu cấp thường dân như Tu Tâm trong nháy mắt hiểu được, hơn nữa nghe Kinh Huy giải thích, trong đầu Tu Tâm thậm chí có động thái hình tượng ăn khớp.
Trong thời gian này, Kinh Huy còn làm một chút phổ cập khoa học cho Tu Tâm, chẳng hạn như điểm mã và vị trí máy quay là gì, để Tu Tâm có thể nhanh chóng bắt đầu thích ứng với màn trình diễn trước ống kính.
Kinh Huy giải thích và phổ cập khoa học cũng như bảng phân cảnh mà hắn đã vẽ, bởi vậy Tu Tâm càng hiểu sâu hơn về việc quay phim. Trong khoảng thời gian này, Kinh Huy cũng nói rất nhiều về ngôn ngữ máy quay và kỹ thuật tường thuật của bộ phim.
Thực ra, trong lòng Tu Tâm có chút không hiểu, người diễn thế như cậu cũng cần phải hiểu trình độ kịch bản như này sao? Nhưng không hiểu thì không hiểu, cậu từ đầu đến cuối chuyên chú nghiêng tai lắng nghe lấy.
Tại thời điểm cậu nghiêng tai cúi đầu, từ góc độ bên trên Kinh Huy có thể nhìn thấy được đôi tai trắng nõn và lông mi hình quạt của cậu. Lông mi của Tu Tâm không cong vênh lắm, nhưng rất rậm và mảnh, uốn thành vòng cung tự nhiên trong không khí, thỉnh thoảng giống như đôi cánh bay lên bay xuống.
Tại thời điểm này, trợ lý của Kinh Huy rất đúng lúc nói: "Đạo diễn Kinh, đã hai giờ rồi? Ngài chuẩn bị bắt đầu quay chưa? Nam, nữ chính đều đã sẵn sàng."
Đi diễn thật ra là tập luyện, vì tránh cho cuộn phim lãng phí, đoàn phim sẽ cho các diễn viên qua cảnh một hoặc hai lần trước khi quay chính thức, sau đó chính thức bắt đầu quay sau khi xác nhận không có vấn đề.
Tất nhiên, làm một bộ phim truyền hình và phim điện ảnh không giống như sân khấu kịch, nhìn chung đòi hỏi các diễn viên không thể mắc sai lầm nào cả và buổi diễn tập phải đủ hoàn hảo để chính thức bắt đầu quay.
Mục đích chính của việc đi diễn trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình là để diễn viên làm quen với các vị trí, vị trí đặt máy quay,... Và tránh những lỗi cơ bản.
Tuy nhiên, vì trước đây Tu Tâm là người ngoài giới nên Kinh Huy đã dành quá nhiều thời gian để bù đắp lại cơ sở cho cậu. Tu Tâm đối với loại hình động tác mới chỉ nhìn qua phân cảnh, chưa kịp luyện diễn một lượt.
Mặc dù hắn đã chỉ bảo cho Tu Tâm, nhưng để cho an toàn, suy nghĩ một chút vẫn mở miệng nói: "Chờ chút nữa..."
"Anh Huy Kinh." Liên Bách đến gần, ngắt lời Huy Kinh đang định nói, anh ta nói một cách khéo léo: "Anh Huy Kinh, cảnh chiều nay hơi nặng, không bằng trực tiếp diễn võ đi? Thầy Tần Ngọc với cô Nhϊếp Vũ Nùng đã đối võ qua rất nhiều lần rồi, bắt đầu quay trực tiếp cũng không thành vấn đề. Các nhóm diễn khác cũng yêu cầu động tác không cao, đã thử quay qua hai cảnh. Đối với người diễn thế của em... Cậu ấy giỏi như vậy, em tin cậu ấy sẽ không có vấn đề gì, anh Huy, anh nghĩ thế nào? "
Dưới vẻ mặt ngoan ngoãn của Liên Bách, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra được ác ý, thực ra anh ta đưa ra đề nghị này vì không muốn Tu Tâm làm quen với máy quay qua diễn xuất, anh ta chỉ muốn Tu Tâm không làm nên chuyện xấu mặt trước ống kính!
Phải nói rằng Liên Bách rất hiểu "nghệ thuật ăn nói", hầu như mỗi lần anh ta nói đều tìm kiếm lợi ích của người khác hoặc đặt người khác lên vị trí cao, tóm lại là khó từ chối.
Chỉ là bộ dạng này Kinh Huy cũng không muốn dùng, buổi trưa hắn sẽ để cho Phạm Hưng Phàm nghe theo yêu cầu của Liên Bách, tập trung vào cảnh quay buổi chiều để xem Liên Bách muốn làm cái quỷ gì.
Bằng cách này, hắn có thể giải quyết một cách nhanh gọn, kẻo Liên Bách thực sự làm một con thiêu thân liên lụy đến cả đoàn. May mắn thay, Liên Bách trông không giống như anh ta sẽ làm nên đại sự gì, chỉ là...
Kinh Huy liếc nhìn Tu Tâm không biết vô tình hay cố ý, hắn tiến lên một bước dừng lại trước mặt Tu Tâm nói với Liên Bách: "Liên Bách."
Nhưng mà, vừa nói xong đột nhiên hắn có cảm giác vạt áo bị kéo. Kinh Huy quay đầu lại thì thấy người đang nắm vạt áo không phải là Tu Tâm đang đứng phía sau thì là ai.
Nhìn thấy Tu Tâm đang kéo vạt áo của mình, cậu trong tiềm thức dựa sát vào Kinh Huy, nói: "Đạo diễn Kinh, nếu đang vội, tôi có thể thử bắt đầu quay trực tiếp. Phân cảnh trên kịch bản không khó. "
Tác giả có điều muốn nói:
Mình đã nhận được góp ý của mọi người và Lôi, hehe! Chỉ là thật ra có chút sợ giao tiếp, nhất thời không vào nổi khu bình luận. Chỉ có thể cố gắng hết sức để báo đáp mọi người!