- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Phát Thanh Khủng Bố
- Chương 39: Phát hiện kinh người
Phát Thanh Khủng Bố
Chương 39: Phát hiện kinh người
Người của cục cảnh sát bị gϊếŧ, hơn nữa còn bị mưu sát bằng cách này, không cần nói cũng biết ảnh hưởng của chuyện này lớn thế nào.
Không bao lâu sau, mấy người lãnh đạo đứng đầu cục cảnh sát như Chu cục trưởng cũng đến hiện trường, Chu cục trưởng nhanh chóng nghe qua báo cáo sơ bộ, nếp nhăn trên mặt ông ta giống như nhiều thêm, lập tức quát lớn.
- Nhanh chóng phong tỏa tin tức chuyện này, giữ bí mật nghiêm ngặt, nếu ai dám nói ra ngoài, nhất định sẽ chịu phạt nặng.
- Đêm nay mọi người đừng nghĩ đến chuyện ngủ, điều tra cho tôi, tôi không tin hung thủ còn có ba đầu sáu tay, gϊếŧ người ở cục cảnh sát lại không để lại dấu vết gì!
Phong tỏa tin tức là việc làm cần thiết, hiện tại khu vực Bạch Ngân đang không ổn định, dân chúng đều thấp thỏm lo âu, buổi tối phụ nữ không dám đi ra ngoài một mình, nếu như tin tức xảy ra vụ án ngay trong cục cảnh sát truyền đi, như vậy sẽ gây đả kích lớn cho trật tự xã hội.
Ngay cả người trong cục cảnh sát cũng không thể may mắn thoát nạn, như vậy người dân thì sao? Cho nên trước khi tìm và bắt được hung thủ, tin tức về vụ án mạng đặc thù này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài xã hội.
Pháp ý và các bộ phận liên quan lập tức bắt tay vào điều tra, một nữ cảnh sát lớn tuổi khuyên Tô Bạch đứng lên, đối phương cũng đưa hắn về ký túc xá.
Có lẽ người trong cục cảnh sát cũng biết Tô Bạch và nữ cảnh sát kia có quan hệ yêu đương, cho nên ngay cả Chu cục trưởng cũng trấn an Tô Bạch, để Tô Bạch tạm thời buông công việc trong tay xuống, nghỉ ngơi cho thật tốt, lúc này nếu hắn đi làm việc, cảm xúc dễ dàng bị ảnh hưởng, gây ra sai lầm.
Chờ đến khi những cảnh sát khác rời đi khỏi ký túc xá, Tô Bạch đóng cửa lại, lấy hai tay xoa lấy gương mặt cứng đờ của mình.
Trước đó một đường giả bộ bi thương, phẫn hận và lửa giận, dù sao hắn cũng không phải là diễn viên, quả thật là có chút mệt mỏi.
Trên bàn còn bát mỳ tôm, Tô Bạch trực tiếp vứt nó vào thùng rác, hắn rót cho mình một cốc nước, nước có chút lạnh, rất thích hợp cho hắn vào lúc này.
Uống một cốc nước, Tô Bạch thở hổn hển hai cái, ngồi xuống giường.
Ngay sau đó, hắn giống như nghĩ đến chuyện gì, lập tức đi ra khỏi ký túc xá, đi lên lầu, ở chỗ lối rẽ tìm được một căn phòng ký túc xá. Trong này có mấy cảnh sát đang tìm kiếm đồ vật, hình như đã kết thúc, lúc Tô Bạch đứng ở cửa ra vào, mấy cảnh sát đi ra, trong đó có người vỗ vai Tô Bạch:
- Người anh em, nén bi thương, chúng tôi đã kiểm tra ký túc xá của cô ấy, không có gì khác thường, hẳn là tên khốn kiếp kia chui vào trong cục cảnh sát chúng ta, tùy ý tìm mục tiêu để ra tay, cũng giống như lúc trước, không có mục đích. Cậu có thể vào trong thu dọn đồ cho cô ấy, để người nhà cô ấy đến nhận, dĩ nhiên, cậu có thể lấy đi một số thứ, coi như là vật kỷ niệm.
Mấy cảnh sát trấn an Tô Bạch, sau đó liền rời đi, Tô Bạch đi vào trong ký túc.
Ký túc xá này rất đơn giản, chỉ có giường, chăn và một bàn đọc sách nhỏ.
Trên bàn sách cũng không có nhiều đồ, chỉ có mấy quyển sổ và bút.
Tô Bạch mở quyển sổ ghi chép ra, hắn không có tìm thấy quyển sổ nhật ký nào, hiển nhiên nữ cảnh sát có quan hệ yêu đương với Lưu Dương không có thói quen viết nhật ký, không giống với người hướng nội như Lưu Dương, anh ta thích viết nhật ký.
Trong ký túc xá không có gì đặc biệt, Tô Bạch ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, xoa huyệt thái dương.
Trước đó, Tô Bạch cho rằng nội dung cốt truyện trong chuyện xưa đã bị thay đổi, nhưng khi Chu cục trưởng cho ra lệnh phong tỏa tin tức, dường như sự tình vẫn phát triển theo quỹ tích của nó.
Khu vực Bạch Ngân liên tục xảy ra vụ án gϊếŧ người, chưa tìm ra được hướng giải quyết, cho nên thật ra có thể lý giải thành, lúc trước hung thủ cũng từng gϊếŧ người trong cục cảnh sát, nhưng bị ban ngành có liên quan ép tin tức xuống, cho nên dân chúng không biết rõ tình hình. Sau này, bởi vì vụ án vẫn không giải quyết được, cho nên tình tiết này không được công bố ra, có lẽ vụ án gϊếŧ người trong cục cảnh sát vẫn bị chôn giấu trong bóng tối, không để lộ ra trước công chúng.
Hung thủ có thể đi vào cục cảnh sát?
Hơn nữa còn có thể liên tục gϊếŧ người mà không để lại manh mối gì?
Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến, hung thủ không phải là người trong cục cảnh sát chứ?
Chính hắn có thể nghĩ tới điểm này, Tô Bạch tin cảnh sát nhất định cũng nghĩ đến.
Chẳng qua muốn nghiệm chứng xem nội dung cốt truyện có thay đổi hay không, chuyện này rất đơn giản. Ngày mai, không, bây giờ đã là rạng sáng, chờ đến chiều mai, liệu người một phụ nữ họ Đặng ở đường Thủy Xuyên có bị gϊếŧ theo quỹ tích phát triển của vụ án hay không? Như vậy có thể phán đoán ra, nội dung cốt truyện đã xảy ra vấn đề hay không.
Ánh mắt Tô Bạch đột nhiên bị một thứ hấp dẫn, hắn nhìn thấy dưới bàn sách giống như là có thứ gì đó, Tô Bạch cúi đầu nhặt lên, là một mảnh vụn của băng cassette.
Băng cassette?
Tô Bạch lại một lần nữa nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện ra máy ghi băng cassette nào.
Ngón tay Tô Bạch vuốt nhẹ trên mẩu Băng cassette, ánh mắt hắn hơi nheo lại, nơi này là cục cảnh sát, đây là thế giới chuyện xưa liên tục xảy ra vụ án gϊếŧ người, có rất nhiều vòng xoáy quỷ dị, cho nên dù chỉ là một chi tiết nhỏ, Tô Bạch cũng không thể bỏ qua.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước hắn xem bút ký của Lưu Dương, hắn có nhìn thấy mấy lời bài hát, đây là những bài hát kinh điển được yêu thích trong thời kỳ này, hiển nhiên trước đó Lưu Dương vẫn luôn có thói quen nghe nhạc. Thời kỳ này không giống với tương lai, máy tính,di động, hay các sản phẩm cao cấp khác đều không có thông dụng, thậm chí không có, người bình thường nghe nhạc đều dựa trên radio và máy ghi băng cassette.
Lưu Dương nhớ lời, chép lời bài hát, hiển nhiên là anh ta có máy ghi băng cassette, nếu không chỉ nghe một lần trên radio, làm sao có thể chép lại lời.
Nhưng Tô Bạch có thể xác định, trong ký túc xá của mình không có máy ghi băng cassette.
Nếu suy đoán một chút, Lưu Dương và nữ cảnh sát này có quan hệ người yêu, vậy lúc bọn họ ở bên nhau, bọn họ sẽ làm những gì?
Cùng nhau nghe nhạc?
Một trong hai người, nhất định là có máy ghi băng cassette, hơn nữa còn có rất nhiều băng cassette.
Nhưng trong phòng hắn và căn phòng này đều không có, làm sao có thể?
Tô Bạch đi ra khỏi ký túc xá của nữ cảnh sát, bắt đầu tìm kiếm trên hành lang.
Loại tìm kiếm này, thật ra là lần theo vận may, cũng không phải là bắn tên không có đích, đây là ngày đầu tiên tiến vào trong câu chuyện xưa, điều này có ý nghĩa, có rất nhiều thứ, rất nhiều dấu vết, cho dù bị xóa đi, cũng có khả năng để lại manh mối.
Quả nhiên, trong một ngóc ngách, Tô Bạch nhìn thấy một thùng rác, hắn mở thùng rác ra, chịu đựng mùi vị hôi thối, ánh mắt hắn dừng lại ở trên máy ghi băng cassette.
Ở bên cạnh máy ghi băng cassette, còn có một chiếc túi nylon màu trắng, bên trong có rất nhiều băng cassette.
Sau khi lấy hai thứ này ra, lúc Tô Bạch quay người rời đi, hắn lại phát hiện xung quanh thùng rác còn có rất nhiều dây ở trong băng cassette bị rút ra.
Tô Bạch có dự cảm, đoạn dây bị rút ra này có giá trị lớn nhất!
Tô Bạch cầm đoạn dây cassette này lên, cúi đầu, cất máy ghi cassette và băng cassett, đi thẳng về phòng mình.
Tô Bạch khóa cửa ký túc xá lại, lấy máy ghi cassette ra, hắn lấy một băng cassette hoàn chỉnh, bỏ vào, rất nhanh liền vang lên bài hát của nhóm Tiểu Hổ Đội (Tiểu Hổ Đội, gồm ba thành viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90.)
Tô Bạch vừa nghe nhạc, vừa bắt đầu cuộn lại dây băng về lại vị trí cũ, điều này không phải là rất khó, lúc nghe xong một bài, Tô Bạch lấy băng cassette hoàn chỉnh kia ra, đem băng cassette vừa quấn lại vào.
Có tiếng ma sát vang lên, ngay sau đó, trong máy ghi cassette truyền tới một giọng nói:
- Hôm nay là ngày 15 tháng 10 năm 1997, anh ấy nói anh ấy có thói quen viết nhật ký, tôi cũng muốn viết nhật ký, nhưng tôi không muốn dùng giấy bút, cho nên tôi quyết định dùng máy ghi băng cassette, ha ha, tôi thật thông minh.
Bên trong máy ghi băng cassette truyền đến giọng của nữ cảnh sát đã chết.
Tô Bạch tập trung tinh thần lắng nghe, ở một góc nào đó, đây giống như nhật ký, khoảng 2-3 ngày sẽ ghi lại một lần.
Cuối cùng đã đến ngày 16 tháng 1 năm 1998, đây là ngày xảy ra vụ án.
- Ngày 16 tháng 1 năm 1998, tên gϊếŧ người hàng loạt kia lại xuất hiện, cách nhiều năm, kẻ đó lại xuất hiện, đáng chết, sao tên ác ma này còn chưa đến địa ngục, hắn thế mà còn ra tay gϊếŧ người, lần này tôi nhất định phải bắt lấy hắn, báo thù cho những người phụ nữ bị hắn gϊếŧ.
Rất nhiệt huyết, rất kiên cường hướng về phía trước, rất giống cảm giác mà cô nàng cảnh sát béo mang đến cho Tô Bạch, quả thật là cô gái lạc quan.
Nhưng bên dưới lại xuất hiện giọng nói khiến cho mắt Tô Bạch trợn to.
- Ha ha, thật là đồ trẻ con, nếu dựa vào cô liền có thể bắt được hung thủ, sao còn để chúng tôi đến làm gì…
(Cầu đề cử và kim phiếu để nhóm dịch có động lực bạo chương .)
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Phát Thanh Khủng Bố
- Chương 39: Phát hiện kinh người