- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Phát Thanh Khủng Bố
- Chương 23: Đồ Của Lưu Hòa
Phát Thanh Khủng Bố
Chương 23: Đồ Của Lưu Hòa
(Cảm ơn đh @CreativeSelf đã ủng hộ truyện)
Lần trước, trong câu chuyện xưa, Tô Bạch dựa vào con dao găm của mình để đánh cho nữ quỷ chạy, bởi vì con dao găm đó của hắn đã gϊếŧ không ít người, cho nên cũng được coi là hung khí, cũng không khác dao gϊếŧ lợn của đồ tể là mấy,nhưng lần này, bên cạnh hắn lại không có dao găm.
Cằm của nữ quỷ kề lên vai Tô Bạch, Tô Bạch có thể cảm nhận được trọng lượng như có như không, rất nhẹ nhưng quả thật là có, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như giác quan của hắn đã xảy ra mâu thuẫn với cảm nhận về một sự vật, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, nữ quỷ kia thật sự tồn tại, cô ta ở ngay bên cạnh hắn.
Đồng thời, mặt nữ quỷ chậm rãi rời sang bên cạnh, thời gian dần trôi qua liền chạm vào mặt Tô Bạch, nhìn rất mập mờ, giống như là hành động thân mật giữa người yêu và tình nhân, nhưng có lẽ không người đàn ông nào thích một người yêu như vậy.
Tô Bạch bất động thanh sắc súc miệng, nhổ ra. Sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, hắn đã nhìn thấy mấy cảnh tượng hoành tráng hơn, hắn đã thành thói quen, hoặc nói là có chút chết lặng, có một chút gì đó cảm giác nhàn nhã, tự nhiên.
Ngồi ở trên giường, Tô Bạch rút hai tờ khăn giấy ra lau mặt.
TV ở ngay trước mặt Tô Bạch, Tô Bạch lại nhìn thấy nữ quỷ đi đến sau mình, cứ thế dán vào phía sau lưng hắn, ngồi xuống.
Tô Bạch có chút không còn lời gì để nói.
Đúng thế, là không còn lời gì để nói.
Bởi vì hắn đã trải qua tương đối nhiều chuyện, hiện tại Tô Bạch cảm thấy đối với nữ quỷ này, hình như hắn đã sinh ra tâm lý miễn dịch, hơn nữa, lúc trước trong câu chuyện xưa, nữ quỷ này còn bị dao găm của hắn dọa chạy. Ở trong thế giới chuyện xưa, những nhân tố nguy hiểm và sự kiện linh dị đều bị phóng đại hơn, có thể nhận thấy rõ thông qua ví dụ về người giấy, cho nên ở trong hiện thực, sức của nữ quỷ yếu hơn rất nhiều.
Nếu đã là như thế, vậy thì không cần phải sợ.
Trong TV đang chiếu một chương trình của đài truyền hình địa phương gọi là “Nữ hán tử chủ động tỏ tình với chàng trai”, trên màn hình, một nữ sinh có dáng dấp không tồi cầm một bó hoa tươi, quỳ xuống trước mặt nam sinh:
- Vương Vĩ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em muốn đem chính mình làm quà tặng sinh nhật cho anh.
Dĩ nhiên, sự chú ý của Tô Bạch không có ở trên TV.
- Đi theo tôi sao?
Tô Bạch lên tiếng.
Nữ quỷ sững sờ, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao, nhưng sau đó bỗng nhiên hiểu ra, thậm chí là sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Nữ quỷ chỉ vào cốc nước trước mặt Tô Bạch, Tô Bạch hiểu ý, liền đổ nước ra.
Nước trên mặt bàn bắt đầu di chuyển, thời gian trôi qua liền xuất hiện dòng chữ xiêu vẹo.
- Qủa nhiên là anh có thể nhìn thấy được tôi.
Tô Bạch lấy một chai nước khoáng, mở nắp ra, uống một ngụm:
- Cô có thể đừng nói những câu vô nghĩa được không?
- Được.
- Cô đi theo tôi làm gì?
Tô Bạch hỏi.
- Dương khí, tôi cần nó.
- Dương khí của tôi?
Tô Bạch chỉ vào chính mình.
- Bị cô hút hết, có phải tôi sẽ bị liệt dương không?
- Không đâu, tôi không cần nhiều như thế.
- Vậy tôi sẽ được chỗ tốt gì?
Có bỏ được thì mới có được, hiện tại Tô Bạch thật sự không ngại cùng quỷ làm một số giao dịch, chỉ cần hắn có thể thu được đầy đủ chỗ tốt là được.
- Tôi không biết mình có thể giúp được anh điều gì.
Nữ quỷ trả lời.
- Như vậy có nghĩa là tôi không được chỗ tốt gì?
Tô Bạch cười nói.
- Vậy chuyện này tôi không thể đồng ý, nếu như cô có thể không cần để ý đến sự phản đối của tôi, trực tiếp hút đi dương khí của tôi, như vậy cô sẽ không cùng tôi nói nhảm lâu như thế, đúng không?
- Đúng vậy.
- Thật ra cô có thể qua tìm người khác, như thế tối với cả tôi và cô đều tốt, tôi cũng không phải là Trương Thiên Sư, tôi sẽ không quan tâm.
(Trương Thiên Sư còn được gọi là Trương Lăng (chữ Hán: 張陵; hay Trương Đạo Lăng 張道陵; tự là Phụ Hán 輔漢, "giúp nhà Hán"; 34–156) được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc.)
- Anh không giống với những người khác, mùi máu tươi trên người anh khác với họ.
- Vậy thì đúng là vinh hạnh cho tôi.
Lúc này sắc mặt Tô Bạch đã có chút nghiêm túc:
- Tuy tôi không biết đánh quỷ, nhưng tôi cảm thấy nếu như tôi tốn chút tiền để qua chùa miếu hoặc là trong đạo quán, tìm một số tăng nhân thật sự có đạo hạnh hoặc là đạo nhân, vẫn có thể bắt cô lại, đúng không.
- Đúng thế.
Nữ quỷ thành thật, ngay thẳng như thế này, có một nói một, có hai nói hai khiến cho Tô Bạch cảm thấy có một loại cảm giác giống như đánh vào bông.
- Cô có thể suy nghĩ lại một chút, tôi là người rất không có nguyên tắc, chỉ cần tôi có đầy đủ chỗ tốt, tôi có thể để cho cô hấp thu một phần dương khí của tôi.
Tô Bạch lặp lại điều kiện của mình một lần.
Nữ quỷ đang ngồi trên giường, giống như là đang tự hỏi.
Tô Bạch lấy di động của mình ra, sau đó đăng nhập vào diễn đàn của trường, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
Thật ra trong trường học, một năm chết một, hai sinh viên là chuyện bình thường, bỏ qua nguyên nhân cái chết chết khiến cho người ta chú ý như nhảy lầu, thì việc tự sát, bị gϊếŧ, hay bởi vì phát bệnh, hoặc là những nguyên nhân dẫn đến tử vong khác cũng không ít, dù sao trường học cũng có số lượng sinh viên lớn như thế.
Tô Bạch nhanh trong tìm kiếm trên diễn đàn của trường với những từ khóa then chốt, cuối cùng hắn cũng tìm được một bài đăng khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, Tô Bạch ấn vào đó, một bức ảnh nữ sinh viên còn rất trẻ hiện ra, đây là một bài đăng tìm người.
Cô gái trên bức ảnh rất thanh tú, có một loại khí chất nữ thần trường học, bài đăng này là do một người bạn trong ký túc xá của cô ta đăng lên, nói là cô ta đã mất tích một tháng, thầy cô trong trường không tìm thấy cô ta.
Tô Bạch nhìn về thời gian đăng bài, là vào ba năm trước.
Ba năm rồi.
Xem ra lúc trước cô gái này không phải là mất tích, có lẽ là chết rồi, hiện tại đã biến thành quỷ, mà căn cứ vào việc quỷ hồn của cô ta vẫn còn phiêu đãng trong trường học, có thể thấy được, cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn, chết trong trường học.
Tô Bạch có chút cảm thấy đáng thương cho Sở Triệu, cũng may hắn không phải là công dân một lòng hướng thiện, cho nên cũng lười đi gọi điện báo cáo vụ án này cho Sở Triệu, hơn nữa lời hắn nói ra cũng không có cơ sở, chẳng lẽ Tô Bạch lại nói mình ở nhà nghỉ nhìn thấy quỷ hồn của nữ sinh viên mất tích lúc trước, cho nên tới báo án, lúc trước nữ sinh này chết ở trong trường học hoặc là ở gần trường.
Nếu Sở Triệu nghe thấy hắn nói như thế, có lẽ anh ta sẽ nhảy dựng lên, sau đó gầm thét với hắn, nói rằng tối hôm qua anh ta đã thức cả đêm không ngủ, chẳng lẽ hôm nay anh ta còn phải tiếp tục thức đêm?
Đối với trình độ chuyên nghiệp và đạo đức của một người “cảnh sát nhân dân” như Sở Triệu, Tô Bạch thật có chút không dám khen tặng, nhưng cũng may, nữ quỷ này cũng không giống như trong tiểu thuyết hay viết, vừa thấy được người có thể nhìn thấy mình liền khóc lóc bù lu bù loa, cầu xin người ta đến báo thù rửa hận cho mình, hoặc cầu giải oan, nữ quỷ này lại chỉ muốn hấp thu dương khí của hắn.
- Còn chưa nghĩ ra?
Tô Bạch thúc giục, hắn châm một điếu thuốc, nhưng không có hút, chỉ kẹp trên ngón tay.
Nữ quỷ bị Tô Bạch thúc giục liền có chút nóng nảy, cô ta hình như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, viết mấy chữ lên mặt bàn.
- Người giấy, đồ vật, giấu.
Nhìn thấy mấy chữ này, mắt Tô Bạch nheo lại.
Trước đó Hải thiếu gia đã từng tìm qua, nhưng anh ta không có tìm được đồ Lưu Hòa để lại, bọn họ còn cho rằng Lưu Hòa không phải là người thuộc giới huyền học, chỉ là vì có năng lực thiên phú có thể câu thông với người giấy, khống chế người giấy làm việc cho mình.
Nhưng theo ý nữ quỷ, Lưu Hòa có để lại thứ gì đó bên trong trường học!
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Phát Thanh Khủng Bố
- Chương 23: Đồ Của Lưu Hòa