Lúc Tô Bạch rời đi ký túc xá, đúng lúc gặp Sở Triệu vừa đưa Lưu Hòa lên xe cấp cứu trở về, Sở Triệu nhìn thấy Tô Bạch, lập tức kéo hắn qua một góc vườn hoa.
- Tôi nói này người anh em, có phải súng của tôi bị cậu lấy đi không?
Tô Bạch đưa súng cho Sở Triệu.
Sở Triệu lập tức cẩn thận tháo băng đạn ra kiểm tra, sau khi kiểm tra số lượng viên đạn trong súng, anh ta mới cất súng đi.
- Tôi nói này người anh em, không phải bây giờ cậu đã biếи ŧɦái tới mức cầm dao đi gϊếŧ người còn chưa đã nghiền, còn học theo đám người nước Mỹ, dùng súng đi gϊếŧ người mới thấy thích thú? Như vậy cũng không thể dùng súng của tôi.
Tô Bạch lắc đầu nói:
- Không phải, tôi không sao.
Sở Triệu không tin nhìn người bạn này, sau đó Sở Triệu đưa tay ra, vỗ vai Tô Bạch:
- Người anh em, tuy tôi không thích bộ cảnh phục này, nhưng mà dù sao…Tôi cũng là cảnh sát, trước đó những người mà câu lạc bộ của chúng ta gϊếŧ đều không phải là người tốt lành gì, trong lòng chúng ta đều có thể tự mình an ủi, xem như chúng ta thay trời hành đạo, nhưng có một phòng tuyến cuối cùng không được đυ.ng vào, đừng lạm sát người vô tội, được không?
Tô Bạch hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, lập tức cười nói.
- Chuyện đó, tôi tự có chừng mực, tôi hiểu!
- Đúng rồi, người bạn học trong ký túc xá của cậu phát bệnh, lúc tôi đưa cậu ta lên xe cấp cứu đã kiểm tra qua, cậu ta chết rồi.
Lúc này, Sở Triệu nhìn thoáng qua hai mắt Tô Bạch.
- Cậu tạm thời nghỉ học đi, một ký túc xá liên tục có hai người bạn cùng phòng chết, tuy cậu cũng là một bệnh nhân tâm thần nhưng có lẽ, chuyện này cũng quá sức chịu đực của cậu.
Đối với việc Sở Triệu trực tiếp gọi hắn là bệnh nhân tâm thần, Tô Bạch không có gì không hài lòng, hắn chậm rãi đem cánh tay của Sở Triệu đang khoác trên vai mình ra.
- Chuyện nghỉ học tạm thời, người trong nhà tôi sẽ giúp tôi đi xử lý, nhưng mà tạm thời tôi còn chưa muốn về nhà.
- Chuyện trong nhà cậu, mấy người chúng tôi cũng biết, nếu thực sự không được, cậu có thể qua chỗ tôi, hoặc là, không phải Huân Nhi đi đến đại sứ quan bên nước Anh làm sao, cậu đi thẳng qua Anh cũng được, thay đổi hoàn cảnh, có lẽ sẽ làm dịu đi trạng thái tinh thần của cậu.
- Để xem đã, có lẽ tôi có thể làm như vậy.
- Nhưng nếu như cậu muốn theo chân Huân Nhi đi Anh, có lẽ tên Cố Phàm kia sẽ trực tiếp bùng nổ.
Hai người đàn ông nói mấy chuyện trong nhóm, cuối cùng Sở Triệu vỗ vai Tô Bạch, anh ta còn nhiệm vụ tiếp tục điều tra vụ án, cho nên không thể ở cùng Tô Bạch quá lâu.
Môi Tô Bạch mấp máy mấy lần, nhìn theo bóng lưng Sở Triệu rời đi, Tô Bạch rất muốn nói cho Sở Triệu biết, tên tội phạm trong vụ án gϊếŧ người này đã bị gϊếŧ chết, là bị chính hắn gϊếŧ chết, còn được tận tay Sở Triệu đưa lên xe cấp cứu rồi.
Nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại không biết nên nói như thế nào.
- Không cần phải nói ra, sẽ không có ai tin tưởng, bởi vì không có chứng cứ.
Hải thiếu gia lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Tô Bạch.
- Thật ra những thính giả như chúng ta, cũng chẳng khác những bệnh nhân tâm thần phân liệt là mấy, những thứ mà chúng ta có thể tiếp xúc và nhìn thấy, những người khác lại không có cách nào nhìn thấy, cho nên, chúng ta là những kẻ cô độc, chúng ta thuộc về một nhóm người bị thế giới này hoàn toàn trục xuất. Chúng ta có vẻ giống như lúc ban đầu, nhưng bên cạnh chúng ta, có một chiếc l*иg giam vô hình đang trói buộc chúng ta, nó rất lạnh, lạnh đến thấu xương, khiến cho người ta tuyệt vọng.
- Sao cậu còn chưa đi?
Tô Bạch hỏi tiếp:
- Hơn nửa đêm cậu còn ở chỗ này diễn cảm đọc thơ, cậu phát bệnh thần kinh à.
- Bởi vì có một chuyện tôi còn chưa rõ.
Ánh mắt băn khoăn của Hải thiếu gia nhìn thoáng qua Tô Bạch:
- Tôi có thể cảm giác được, hơi thở trên người cậu có chút biến hóa, đừng nói với tôi là cậu đã đổi thứ gì nhé!
- Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?
- À, lại còn chơi trò giữ bí mật với tôi?
Hải thiếu gia cười lắc đầu, sau đó lấy di động ra.
- Những người chưa trải qua đủ ba lần chuyện xưa, cho dù may mắn nhận được điểm cốt truyện, cũng sẽ không có cách nào đổi được vật phẩm, nhưng vẫn có một ít ngoại lệ, bởi vì cửa hàng trong wechat của Phát Thanh Khủng Bố đôi lúc cũng sẽ xuất hiện một số vật phẩm đặc biệt, sẽ không tuân theo những quy định kia, nhưng phần lớn những vật phẩm kia đều là những thứ đồ bỏ đi, có thể coi như là rác của cửa hàng, tính năng và giá trị thật đúng là kém đến đáng thương.
Hải thiếu gia lấy di động của mình ra, click vào nick wechat của Phát Thanh Khủng Bố, sau đó chọn giao diện cửa hàng. Ngay sau đó, anh ta liền nở nụ cười sâu xa, lập tức giữ cánh tay Tô Bạch, móng tay anh ta xẹt qua, tạo thành một vết thương nhỏ trên cánh tay Tô Bạch, máu tươi chảy ra, nhưng vết thương không sâu.
Nhưng vết thương của Tô Bạch lại nhanh chóng khép lại, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, vết thương biến mất, da thịt lại khôi phục như lúc ban đầu.
- Cậu thật sự đổi “huyết dịch Vampire”?
Tô Bạch tránh thoát khỏi tay Hải thiếu gia, hắn không nói gì nhưng sự thật đã nói ra tất cả.
- Cậu chỉ cần trải qua một câu chuyện xưa nữa là có thể đổi lấy được những huyết dịch hoặc là năng lực thăng cấp được, cậu lại đi đổi lấy loại huyết dịch không thể dựa vào điểm cốt truyện để thăng cấp làm quỷ gì!
- Điều đầu tiên tôi phải làm là phải sống sót trong thứ ba làm nhiệm vụ.
Tô Bạch nghiêm túc nói.
Hải thiếu gia im lặng nhún vai:
- Cậu thật sự cho rằng nhiệm vụ dành cho người chơi mới rất khó? Thật ra nhiệm vụ đầu tiên của cậu rất đơn giản đúng không? Còn lâu mới bằng nhiệm vụ chúng ta vừa trải qua?
Tô Bạch nghĩ đến nhiệm vụ đầu tiên của hắn, hai vợ chồng kia đã bắt lấy người phụ nữ mặc đồ công sở, sau đó là hình ảnh ba người đồng quy vu tận, quả thật nhiệm vụ đầu tiên, chính hắn cũng chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi, nhiệm vụ cho tân thủ (người chơi mới), quả thực mức độ khó khăn không lớn.
- Sở dĩ nhiệm vụ thứ hai khiến cho cậu cảm thấy rất khó khăn, thật ra nguyên nhân chân chính là do cậu lại chính là một người tham dự vào trong chuyện xưa này, cậu, người chết, hung thủ có mối quan hệ mật thiết, nhưng loại chuyện này có tỉ lệ rất nhỏ, lần làm nhiệm vụ tiếp theo của cậu, có khả năng là giống như lần này.
- Cho nên, đối với cậu mà nói, nhiệm vụ thứ 3 của cậu, thật sự độ khó không quá lớn, nhiều nhất là mang theo thuốc trợ tim, đề phòng mình bị dọa chết mà thôi.
- Nhưng cậu lại vội vàng đem chuyện cốt truyện khó khăn lắm mới có được đổi lấy thứ đồ chơi rác rưởi không thể thăng cấp, đây chẳng khác gì hố chính mình.
Nghe thấy Hải thiếu gia nói, trong lòng Tô Bạch không có bao nhiêu cảm giác tiếc hận và hối hận, nếu như hắn đã làm ra lựa chọn, vậy thì cũng không thể nói tới hối hận hay không hối hận, hơn nữa cũng không trả hàng được.
- Được rồi, chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi, núi không chuyển thì nước chuyển, sau này có duyên thì gặp lại, hy vọng lần sau gặp lại, cậu có thể trở nên mạnh mẽ hơn một chút, không đến mức bị tôi coi như tấm bia sống.
Hải thiếu gia đến gần, giống như muốn hôn vào Tô Bạch lại rời đi.
Tô Bạch lui lại một bước, chỉ tay vào Hải thiếu gia.
- Nếu như không phải là tôi, cậu đã bị cắt thành ngàn mảnh thịt vụn, cho nên đây cũng là lời tôi muốn nói với cậu.
- Được rồi, tôi chính là thích tính cách và tính khí này của cậu.
Hải thiếu gia ra vẻ phong độ cười cười, nhưng sau đó anh ta liền xoay người rời đi, lần này anh ta dự định thật sự rời đi.
Đi ra đến cổng trường, vẻ mặt Hải thiếu gia giận dữ, gầm nhẹ.
- Tức chết mình rồi, tức chết mình rồi, một người chơi mới lại dám phách lối với mình như thế, nếu không mình làm bia thịt, qua tiếp nhận công kích, cậu ta có thể có thời gian nghĩ biện pháp sao…Phi phi phi, mình mới không phải là bia thịt.
Đêm đó, Tô Bạch không có quay về ký túc xá ở mà là đi ra ngoài trường tìm một nhà nghỉ để ngủ, sau khi tắm rửa xong, hắn liền leo lên giường, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Mấy ngày nay hắn thật sự qua mệt mỏi.
Lúc này Tô Bạch mới nhớ ra điện thoại của hắn chưa có sạc pin, Tô Bạch vội vàng sạc pin, sau đó khởi động máy, lúc hắn qua phòng vệ sinh rửa mặt, điện thoại đổ chuông.
Tô Bạch vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa đi ra nghe máy, đầu bên dây bên kia truyền đến một giọng nói rất uy nghiêm.
- Tô Bạch.
- Vâng, bác hai.
Tô Bạch trả lời.
- Trước tiên cháu tạm nghỉ học đi.
- Vâng.
Sau đó đối phương liền cúp máy.
Người ngoài chỉ nhìn thấy bối cảnh gia đình Tô Bạch thâm hậu, lại không biết cha mẹ hắn đã sớm chết, địa vị của hắn trong gia tộc là như thế nào, tuy nói không đến mức cẩu huyết gặp phải tình huống bị mấy người cùng thế hệ trong gia tộc ức hϊếp, nhưng tóm lại, hắn vẫn có chút ngăn cách với gia tộc này, cũng không thích cùng bọn họ thân cận, cũng may cha mẹ Tô Bạch để lại cho hắn khối tài sản vô cùng phong phú, cho nên về mặt cuộc sống, Tô Bạch cũng không cần lo lắng cái gì.
Ví dụ như hắn và người bác hai này, những lúc không có chuyện gì, căn bản hai người gần như không có liên lạc, lúc có chuyện cũng chỉ nói ngắn gọn.
Quay lại phòng vệ sinh, Tô Bạch tiếp tục đánh răng, sau đó Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng mình rét run, chẳng lẽ là điều hòa để nhiệt độ quá thấp?
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương trước bồn rửa mặt.
Ở trên vai trái của hắn, có một gương mặt, một gương mặt của nữ.
Tô Bạch đột nhiên nhớ tới, trong thế giới chuyện xưa, hắn gặp phải một con quỷ ở ngay dưới ký túc xá của trường.
Nếu như cô ta đã tồn tại trong chuyện xưa, như vậy trong hiện thực nhất định cũng tồn tại!