Chương 34

Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

Thời tiết hôm nay có gió lớn, lá cây rụng đầy trong sân của sở cảnh sát. Tiểu Từ và một vài đồng nghiệp đang dọn dẹp, quét dọn ở sân. Khi thấy Nhạc Ngưỡng đến liền chào hỏi vài câu, sau đó quay lại tám chuyện với nhau: “Tôi nghe dự báo thời tiết nói rằng sẽ có mưa lớn vào ngày mốt, hình như đã có lệnh từ cấp trên chỉ thị tất cả chúng ta phải túc trực để ứng phó với các trường hợp khẩn cấp bất cứ lúc nào. “

“Thật nguy hiểm! Sẽ luôn có những tình huống bất ngờ xảy ra khi mưa lớn. Chúng ta phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi. May mắn chúng ta không phải là vùng ven biển. Mọi người có nhớ trận siêu bão ở thành phố Hà Nguyên năm ngoái không, những đồng nghiệp ở vùng đó bận đến bốn, năm ngày liền không được chợp mắt. “

“Cậu nói đúng!”

Nhạc Ngưỡng đi vào phòng làm viêc xử lý công việc một lát, hơn một tiếng sau chỉ huy giao cho cô cùng Tống Dịch ra ngoài đi tuần tra. Mọi lần đều là cô cùng Tiểu Từ cùng nhau ra ngoài, cũng không biết như thế nào đột nhiên đổi thành Tống Dịch.

Nhưng Nhạc Ngưỡng cũng không nghĩ nhiều, Tống Dịch nếu đã được điều đến đây, chắc hẳn là do công việc.

Vì vậy, sau khi chuẩn bị xong, hai người lái xe tuần tra đến các vùng ven sông trong phạm vi quyền hạn để thực hiện nhiệm vụ.

Hai bên bờ sông là những khu nhà cách biệt. Con đường dẫn đến đây bị đứt đoạn do sửa chữa đường ống nước. Ngoài ra, dây điện trên các cột điện cạnh bờ sông cũng hay gặp sự cố, mỗi khi gió lớn, các dây điện bị hở tiếp xúc nhau tạo ra tia lửa điện, gây ra nguy hiểm.

Vì vậy, họ đã làm nhiệm vụ hướng dẫn, liên lạc với sở cảnh sát gần đó để tạm thời phong tỏa con đường, và yêu cầu bộ phận sửa chữa điện áp đến càng sớm càng tốt để tu sửa.

Nhiệm vụ rất nhanh đã sớm kết thúc, khi cả hai người chuẩn bị quay trở lại đơn vị thì bất ngờ thấy một người phụ nữ ôm con chạy điên cuồng trên đường, vừa nhìn thấy bọn họ, người phụ nữ này vội kêu cứu: “Cứu với! Xin hãy cứu con của tôi!”

Vừa nói xong, người phụ nữ ôm đứa con liền ngã xuống mặt đất.

Nhạc Ngưỡng sửng sốt! Gần như cùng lúc với Tống Dịch chạy vội về phía đó.

Đứa bé trong tay người phụ nữ đã bất tỉnh, không biết do bị ngã hay do ngất xỉu.

Người phụ nữ lo lắng, sau khi được Nhạc Ngưỡng đỡ dậy, hai tay tái nhợt, bắt lấy tay Nhạc Ngưỡng, cầu cứu: “Đồng chí cảnh sát, cứu con tôi, con tôi bị hôn mê rồi! Hiện giờ con đường này không có chiếc xe nào đi qua đây, chồng tôi thì không có ở nhà. Tôi … tôi … “

Người phụ nữ nghẹn ngào, bởi vì khẩn trương nên cả người không kìm được mà run rẩy, Nhạc Ngưỡng vội vàng trấn an cô ấy, thúc giục Tống Dịch: ” Tống Dịch, anh để cô ấy bế đứa nhỏ rồi lên xe của tôi.”

Vừa nói, anh liền tới giúp đỡ người phụ nữ đang ôm con và ra hiệu cho chị này lên xe.

Bệnh viện gần nhất cách đây sáu, bảy cây số, Nhạc Ngưỡng gần như phi nước đại để tới.

Sau khi lái xe đến cổng bệnh viện, Tống Dịch bế đứa nhỏ chạy vào khoa cấp cứu với tốc độ nhanh nhất, Nhạc Ngưỡng và người phụ nữ cũng nhanh chóng chạy theo, đến khi bác sĩ tiếp nhận thì cô và Tống Dịch gần như thở không ra hơi.

Cháu bé đang được kiểm tra bên trong, người phụ nữ vô cùng lo lắng, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, có lẽ là một người đàng hoàng tử tế. Nhưng giờ trông cô thật nhếch nhác, người dính đầy vết bùn đất, đầu tóc bết lại lộn xộn, khuôn mặt tái mét, đôi môi nhợt nhạt vẫn còn đang run rẩy yếu ớt.

Nhạc Ngưỡng trong lòng cảm động, đi tới vỗ vỗ vai người phụ nữ, an ủi vài câu: “Chị đừng lo lắng, không cần hoảng sợ, bé đã được khám rồi, bác sĩ sẽ sớm cho biết kết quả thôi.”

“Tôi làm sao có thể không lo lắng được chứ? Đổi lại là cô chẳng lẽ cô sẽ không lo lắng sao? Con của tôi mới có bốn tuổi, tôi cũng không biết là tại sao. Nó…. nó đột nhiên mất tiếng, hơn nữa còn sốt cao, trong nhà lại không có ai, tôi đã ôm con chạy một đoạn đường khá xa mà vẫn không có xe, tôi … “

Cô ấy nói một hơi rồi yên lặng, chỉ còn tiếng nức nở.

Nhạc Ngưỡng nhớ tới con đường ven sông kia vừa bị chặn để tu sửa, cho nên mới dẫn tới tình huống như vậy. Cô và Tống Dịch liếc nhau một cái, ngầm hiểu ý, giọng điệu của hai người lại dịu đi, nhẹ giọng an ủi: “Điều quan trọng nhất bây giờ là chị phải bình tĩnh, đứa bé ở đây chỉ có chị là người thân. Nếu chị không bình tĩnh lại thì làm sao lo được cho con?”

Có lẽ đây là lời thuyết phục có tác động nhất tới mọi bà mẹ, là người mẹ thì phải mạnh mẽ trong giai đoạn nguy cấp này, nếu người mẹ ngã xuống thì đứa con phải làm sao bây giờ?

Người phụ nữ dường như bị những lời này làm cho bừng tỉnh, cô ấy nhanh chóng khôi phục lại lý trí của mình.

Bác sĩ cũng nhanh chóng tiến hành các biện pháp sơ cứu khẩn cấp, không lâu sau cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nói với họ: “Đứa trẻ không nguy hiểm đến tính mạng, gia đình cứ yên tâm, vừa rồi là do sốt cao mới bị như vậy. “

Nghe vậy, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, cả người như trút được gánh nặng: ” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…..”

Cô ôm chặt ngực, nhìn bác sĩ rồi vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ tôi có thể đi xem con tôi thế nào được không?”

“Tất nhiên, nhưng đứa trẻ vẫn chưa tỉnh đâu.”

Người phụ nữ nóng lòng đi theo bác sĩ bước vào, Tống Dịch và Nhạc Dương lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn nhau mỉm cười, họ không khỏi cảm thán: “May mà không sao, dọa chúng ta một phen hết hồn, giờ thì trở về sở thôi. “

“Được”.

Tống Dịch nhìn thấy trên mặt Nhạc Ngưỡng có dính bùn, liền lấy khăn giấy trong túi áo cảnh phục đưa cho cô, ý bảo: “Trên mặt cô có vết bẩn.”

Có lẽ do lái xe quá nhanh, trên mặt bị bùn bắn lên cũng không để ý.

Nhạc Ngưỡng nói lời cảm ơn, cầm lấy tờ giấy.

Sau khi trở về đơn vị, họ tiếp tục công việc của mình, cho đến trưa, một đồng nghiệp trong văn phòng bước tới chào Nhạc Ngưỡng và Tống Dịch: “Có người đang tìm cậu ở bên ngoài đấy, có phải hai người đã làm việc tốt được lưu danh không? Nói xem? Nhưng mà Tống Dịch đâu rồi? “

Nghe nói lời này, Nhạc Ngưỡng không rõ nội tình, nhấp một ngụm trà nóng rồi đáp: “Tống Dịch chắc đi làm việc rồi, để tôi đi xem.”

Nói xong, cô đi tới phòng tiếp khách ở sở, vừa mở cửa, Nhạc Ngưỡng liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – Tôn Lãm.

Nghĩ đến lần trước nằm viện, Tôn Lãm đặc biệt tới thăm cô, Nhạc Ngưỡng vẻ mặt ôn hòa, tươi cười tới chào hỏi: “Tiểu Lãm? Sao cậu lại đến đây?”

Sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đi giày da đang ngồi bên cạnh Tôn Lãm.

Tôn Lãm mỉm cười, người đàn ông cũng đứng dậy: “Ngưỡng Ngưỡng, hôm nay thật là muốn cảm ơn cậu, đứa bé buổi sáng cậu cứu kia là con của anh họ tớ, đây là anh họ tớ. Nếu không nhờ cậu, chị dâu và cháu tớ không biết phải làm thế nào.”

Ngay lập tức, người đàn ông bên cạnh đã nhiệt tình đưa tay ra và nói rất chân thành: “Cảm ơn cô Nhạc, vợ tôi hiện đang chăm sóc đứa bé. Con tôi đã tỉnh dậy và không có gì nghiêm trọng. Đúng là một phen hú hồn.”

Nghe vậy, Nhạc Ngưỡng mới hoàn toàn hiểu ra, vội cười nói: “Đây vốn dĩ là việc tôi nên làm, không cần khách khí, đứa trẻ không sao là tốt rồi.”

“Nên nói lời cảm tạ, vợ tôi- Giang Lệ đã nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cô. Lúc ấy cô ấy mất bình tình nên khá nóng nảy, ngữ khí có chút thất lễ với cô, mong cô đừng để bụng.”

Nhạc Ngưỡng cảm thấy không có chuyện gì, vội xua tay: “Không sao, không sao, tôi hiểu mà.”

Cô cũng không ngờ rằng đứa bé hóa ra là người thân của Tôn Lãm, đúng là tình cờ thật. Sau vài lời cảm ơn, họ cũng không quấy rầy Nhạc Ngưỡng làm việc. Nhưng khi Tôn Lãm và anh họ rời khỏi đơn vị, Tôn Lãm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Nhạc Ngưỡng hỏi: ” Ngưỡng Ngưỡng, bao giờ cậu tan làm? “

Nhạc Ngưỡng nghĩ một lúc: “Chắc phải mấy tiếng nữa. Hôm nay tớ tăng ca, trong sở còn nhiều việc phải xử lý nữa.”

Bởi vì ngày mai thời tiết được cảnh báo trước, nên hiện đơn vị luôn phải sẵn sàng ứng phó.

Tôn Lãm nghe xong có chút thất vọng nhưng cũng nhìn cô một cách thấu hiểu: “Vậy thì, có thời gian thì ra ngoài dùng bữa với tớ nhé. Vốn dĩ hôm nay muốn rủ cậu đi ăn, nhưng cậu lại không có thời gian.”

Nhạc Ngưỡng đơn thuần cho rằng đây là lời mời khách khí nên không để tâm, ha ha đáp lại: “Được, được rồi, chuyện này nói sau đi.”

Sau khi tiễn hai người đi, Lão Chu tiến đến nói chuyện phiếm: “Nhạc Ngưỡng, sao trước kia ta lại không phát hiện cháu quen nhiều người trẻ tuổi xuất chúng như vậy?”

Nhạc Ngưỡng bị lời này làm cho buồn cười, giễu cợt nói: “Đó là do chú không để ý thôi.”

“Nếu quen biết nhiều thế, sao giờ vẫn còn độc thân? Tùy ý chọn một đối tượng tốt để kết hôn, chẳng lẽ nếu mẹ cháu không thúc giục thì cháu cũng không có ý định lập gia đình sao?”

“Lão Chu! Đây là đơn vị, hãy tỏ ra là một cảnh sát lão làng đã hai mươi lăm năm trong ngành, được không?”

Lão Chu ha hả cười, lập tức nghiêm túc trở lại và bắt đầu nói chuyện công việc: “Đêm nay, bất cứ lúc nào cũng phải trong tình trạng sẵn sàng. Trạm thời tiết dự báo

đợt mưa đầu tiên sẽ bắt đầu trước nửa đêm, kèm theo sấm chớp mưa bão.”

“Tuân lệnh.”

Nhạc Ngưỡng nắm chặt tay, nghiêm túc gật đầu.

Xem này tình hình, tăng ca là không thể tránh được. Cho nên Nhạc Ngưỡng đã gọi điện thoại trước cho bố mẹ để thông báo, sau đó vô tình lướt tới tên Trần Bạc Viễn trong danh bạ, nghĩ nghĩ một lúc mới quyết định gọi điện thoại cho anh.

Sau khi kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc, hơi thở gấp gáp, giống như đang vận động mạnh, giọng nói càng lúc càng trầm: ” Ngưỡng Ngưỡng.”

Phảng phất nói bên tai, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi.

Nhạc Ngưỡng giật mình, theo bản năng mà nuốt nước miếng, chỉnh đốn lại sau đó mới mở miệng nói: “Trần Bạc Viễn, tối nay em phải tăng ca.”

“Ừ, khi nào tan làm thì gọi cho anh, anh tới đón em.”

“Không cần, đến lúc đó chắc cũng đã khuya, lại nói đêm nay thời tiết không tốt lắm, cũng không biết khi nào mới có thể tan làm, anh cứ về nhà với ông Trần nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, đêm nay mưa to, anh nhớ đóng các cửa lại nhé. Đặc biệt là phòng ngủ của anh, nếu trời mưa lớn mà không đóng cửa dễ bị ngập lắm.”

Có lẽ đó là vấn đề về hướng của ngôi nhà, đã có lần một trận mưa từ nhiều năm trước, Trần Bạc Viễn đang dạy Nhạc Ngưỡng làm bài tập trong phòng khách, không để ý rằng cửa sổ trong phòng ngủ của anh không đóng.

Đến khi Nhạc Ngưỡng đi vào lấy sách vở mới phát hiện trong phòng ngập đầy nước!

Nhạc Ngưỡng lúc này mới sửng sốt, kêu to: “Anh Bạc Viễn, phòng anh bị ngập rồi!”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Trần Bạc Viễn trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp, khẽ cười: “Nhất định sẽ nghe theo lời của em, lát nữa về nhà đóng cửa sổ. Nhưng anh muốn nói, khi nào tan làm nhớ gọi cho anh, điện thoại anh luôn để 24/24 đợi lệnh. “

Nhạc Ngưỡng nhịn không được phàn nàn: “Ai nha, em đã nói là không cần rồi, anh sao lại cố tình không hiểu vậy?”

“Cho dù là rạng sáng tan tầm em cũng phải gọi điện cho anh, nếu không, anh sẽ gọi cho lão Chu, theo em đi làm nhiệm vụ.”

“Điều anh nói không thực hiện được đâu, Lão Chu cũng sẽ không đồng ý điều đó. Anh lại không phải cảnh sát, nếu đến đó, khả năng còn gây cản trở bọn em thi hành công vụ.”

“Anh cũng không phải là người thường, anh có thể lực và khả năng ứng cứu tốt hơn cảnh sát các em, anh tin lão Chu sẽ vui vẻ đồng ý.”

“Trần Bạc Viễn!”

Nhạc Ngưỡng nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, Trần Bạc Viễn lập tức nhẹ giọng nói: “Aizzz, Ngưỡng Ngưỡng, anh hiện tại là bạn trai của em, để cho anh làm chút chuyện của một người bạn trai đi, được không?”

Giọng nói trầm thấp năn nỉ, trong lòng Nhạc Ngưỡng đã hóa thành vũng nước, lúng túng đáp lại, sau đó lưu luyến mà cúp máy.

Lúc này, cô cảm thấy trong lòng như có một hũ đường chứa đầy mật.

“Ai nha chị Ngưỡng Ngưỡng, chị gặp chuyện tốt gì vậy? Cười hếch mũi lên đến tận trời rồi! Hay là…… có liên quan đến anh chàng đẹp trai chiều nay đến đơn vị tìm chị sao?”

Triệu Tiểu Phàm đi ngang qua cầm một đống tài liệu, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng bộ dạng vô cùng hưng phấn nhịn không được trêu chọc vài câu. Nhạc Ngưỡng biết người cậu ta đang nói là Tôn Lãm, vì thế cười đáp lại: “Không, không liên quan gì đến cậu ta đâu.”

Nhạc Ngưỡng đột ngột nói ra những lời như vậy, giọng điệu như làm nũng khiến Triệu Tiểu Phàm lập tức dừng bước, nghi ngờ mình nghe nhầm: “A? Vừa rồi là chị đang nói chuyện sao?”

Nhạc Ngưỡng ngày thường sẽ không bao giờ nói giọng điệu như vậy, khi cô ở trong đơn vị, mà chính là tin hay không ta chém chết ngươi? Tin hay không ta lấy mạng ngươi?

Có khi gặp kẻ lưu manh miệng còn thở ra khói, thô bạo như đàn ông, so với hiện tại khác một trời một vực, chậc chậc, chắc chắn là có chuyện rồi

Trời về chiều, thời tiết khá êm dịu, hàng cây liễu trong sân đơn vị khẽ đung đưa theo gió. Mọi người lần lượt tới căng tin đơn vị ăn bữa chiều, Lão Chu thậm chí còn vừa ăn vừa gọi video call với vợ, ngồi trong góc với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

Đi ngang qua, Nhạc Ngưỡng đột nhiên nổi hứng, liền đến chỗ lão Chu đang ngồi hỏi thăm vợ ông: “Dì à! Đã lâu không gặp, có dịp ra ngoài cùng cháu ăn một bữa cơm nhé? Nếu không có thời gian cháu xin phép đến nhà làm khách một bữa được chứ?”

Người phụ nữ trong video call nở nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt tròn phúc hậu như trăng rằm: ” Ngưỡng Ngưỡng à, đợi dì ở quê lên, chỉ cần cháu đến, cháu thích món gì cứ nói dì đều chuẩn bị hết! “

Lúc này, đội trưởng đội thực thi pháp luật tới tìm Lão Chu, hình như có việc nên Lão Chu nhanh chóng chào tạm biệt vợ ở đầu dây bên kia, sau đó vỗ vỗ vai Nhạc Ngưỡng rồi rời đi.

Một hai tiếng sau, đột nhiên có một cơn gió lớn, lá cây trong viện hôm nay mới vừa quét xong lại nhanh chóng phủ đầy sân, Tiểu Từ đứng trên hành lang thở dài vô cùng buồn bực: “Bây giờ rõ ràng đang là mùa xuân, sao bỗng chốc lại biến thành mùa thu rồi! “

Mây đen che phủ, chỉ trong phút chốc bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen.

Trong phòng hòa giải vẫn còn hai người đang tranh cãi, thấy bên ngoài trời sắp mưa to nên cả hai cũng vội vàng hơn, dưới sự thuyết phục của các đồng chí cảnh sát, họ hòa giải với nhau được hai trăm tệ sau khi xảy ra mâu thuẫn.

Ngay khi họ vừa ra khỏi sở cảnh sát, trời bỗng nổi mưa giông, tiếng sét như xé toạc bầu trời! Những hạt mưa lớn ngay sau đó thi nhau rơi xuống.

Chỗ làm việc của Nhạc Ngưỡng cách cửa sổ khá xa, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa kính. Đang định nói thì Tiểu Từ cao giọng chạy vào: “Ồ, em vừa ra ngoài, là một trận mưa đá! “

Tiểu Từ đưa tay ra hiệu, Nhạc Ngưỡng lúc này mới đem tầm mắt chuyển đến phía bên ngoài cửa sổ, đứng dậy xem, phát hiện trên mặt đất đâu đâu cũng là những hạt mưa đá to bằng nắm tay nhỏ, trận mưa đá này bất ngờ ập tới, không biết có xảy ra chuyện gì không?