Chương 12

Edit: Đá Bào

Beta: Phong Tâm

Ảnh: Pinterest

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Nhạc Ngưỡng càng buồn bực. Thành thật mà nói, hiện tại ông Trần chính là đang đợi những ngày cuối cuộc đời qua đi, trong khoảng thời gian này, Trần Bạc Viễn phải đau khổ đến mức nào?

Nhưng anh ấy trước mặt người khác vẫn như bình thường, cho dù cô có hiểu lầm anh như vậy, anh cũng không có một chút nóng nảy nào.

Sau đó, Nhạc Ngưỡng nhìn đồng hồ, phát hiện đã là rạng sáng, một cảm xúc không thể lý giải được ùa về trong tâm trí. Cô không thể nào bình tĩnh nữa mà nóng lòng muốn đi hỏi Trần Bạc Viễn về tình hình cụ thể của ông Trần.

Cho nên cô lập tức tốc chăn, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà, dọc theo con đường tờ mờ giữa những dãy nhà nhỏ để đến sân nhà Trần Bạc Viễn. Nhiều năm như vậy qua đi, những tòa nhà xung quanh đã được sửa sang, xung quanh sân nhỏ gần nhà của Trần Bạc Viễn cũng đã được các hộ gia đình sơn lại, duy chỉ có nhà Trần Bạc Viễn bọn họ vẫn là giống như trước đây.

Đột nhiên, Nhạc Ngưỡng cảm giác giống như trở lại khi Trần Bạc Viễn còn học cấp ba. Lúc đó cô luôn trèo tường đi tìm anh, đến phòng ngủ của Trần Bạc Viễn liền gõ cửa.

Trần Bạc Viễn bị âm thanh này đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy bóng dáng bên ngoài cửa sổ, anh còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhắm mắt lật người ngủ tiếp. Không ngờ, Nhạc Ngưỡng lại tăng thêm sức đập vào cửa sổ, khiến Trần Bạc Viễn hoàn toàn bừng tỉnh.

Khi đến bên cửa sổ, anh kinh ngạc mở mắt, phát hiện là Nhạc Ngưỡng: “Nhạc Ngưỡng?” Sau đó không khỏi nghĩ tới quá khứ, khóe miệng không khỏi nhếch lên. một nụ cười và nói đùa “Nửa đêm không ngủ, lại tới đây tìm anh à?”

Nhạc Ngưỡng vẻ mặt nghiêm túc, hai người nhìn nhau qua nửa bức tường: ” Trần Bạc Viễn, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Nghe vậy Trần Bạc Viễn có chút nghi hoặc khẽ nhíu mày, bên ngoài đêm đông rất lạnh, bất ngờ chạm vào tay Nhạc Ngưỡng thì thấy lạnh như một tảng băng, vì thế không đợi Nhạc Ngưỡng nói hết, liền lên tiếng chặn ngang: “Có chuyện gì vào phòng hãy nói, bên ngoài lạnh lắm.”

Nói xong anh liền xoay người bước ra khỏi phòng, mở cửa cho cô.

Nhạc Ngưỡng cũng không vội, đi qua chỗ ngoặt rồi bước tới trước cửa nhà. Tuy nhiên, trong bóng tối, cô không chú ý có bậc cửa ở dưới chân mình, vừa bước lên đã vấp ngay ngưỡng cửa rồi ngã vào lòng Trần Bạc Viễn.

Trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, quyện với mùi sữa tắm rất lạ. Nhạc Ngưỡng không kịp phòng ngừa, bối rối thoát khỏi vòng tay của anh, đứng thẳng dậy, nói lời cảm ơn rồi sải bước đi vào phòng Trần Bạc Viễn.

Để không đánh thức lão Trần ở phòng bên cạnh, sau khi Trần Bạc Viễn đi vào, Nhạc Ngưỡng thậm chí còn cẩn thận đóng cửa lại. Trần Bạc Viễn nhìn cô, không nhịn được trêu ghẹo: “Nhìn bộ dáng này của em giống như chúng ta đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy.”

“Anh im miệng ngay!”

Nhạc Ngưỡng quay đầu trừng mắt nhìn anh, sau khi khóa cửa lại, vẻ mặt nghiêm túc đi tới chỗ Trần Bạc Viễn. Đôi mắt rất nghiêm nghị hỏi: ” Trần Bạc Viễn, tiếp theo tôi muốn hỏi anh một vài câu hỏi quan trọng. Anh không được nói dối, nói nhảm đâu đấy. Tôi hỏi câu nào anh trả lời câu đấy.”

Thái độ này khiến Trần Bạc Viễn nhất thời không phản ứng kịp, tò mò nhìn Nhạc Ngưỡng, khoanh tay ôm ngực: “Vì cái gì anh phải đáp ứng yêu cầu của em? Nó có lợi gì cho anh sao?”

Tại sao mấy năm nay con người này không biến mất luôn đi? Nhạc Ngưỡng cau mày tức giận. Trần Bạc Viễn cười cười, không đùa cô nữa: “Được rồi, đừng nóng giận, anh đáp ứng em, em có thể hỏi.”

Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng mới hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới vào vấn đề, hỏi câu đầu tiên: “Ông Trần…… Còn bao lâu nữa?”

Không ngờ câu hỏi đầu tiên lại giống như một quả bom, cô có thể thấy rõ ánh mắt Trần Bạc Viễn hơi run lên, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Sau một hồi im lặng không có câu trả lời, đến lúc Nhạc Ngưỡng còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời, thì anh đột nhiên ngẩng đầu, thành thật: “Chưa tới ba tháng.”

Trái tim Nhạc Ngưỡng thắt lại, một cơn đau nhói lập tức xâm chiếm. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt, tiếp theo là câu hỏi thứ hai: “Anh xuất ngũ khi nào?”

“Năm ngoái.”

Năm ngoái? Cô không nghĩ tới Trần Bạc Viễn năm ngoái đã xuất ngũ!

“Vậy thì từ khi xuất ngũ đến giờ, có phải anh vẫn luôn đưa ông Trần đi khám bệnh đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Đã đi rất nhiều bệnh viện và gặp rất nhiều bác sĩ, chẳng lẽ không có tiến triển gì hay sao?!”

Nhạc Ngưỡng có chút nóng nảy, hai mắt đỏ lên. Suy cho cùng cô vẫn là một người đa cảm, nghĩ đến ông Trần chỉ có thời gian ngắn ngủi như vậy, cô không thể bình tĩnh tiếp nhận được. Mặc dù bề ngoài trông cô mạnh mẽ như một nữ hán tử, nhưng chỉ cần chạm vào chỗ mềm mại nhất nơi trái tim, cô liền khóc như bao cô gái khác.

Trần Bạc Viễn từng nói với cô ấy rằng: “Tiểu Nguyệt Nha là đồ khóc nhè sao?”

Bởi vì cô khóc mỗi khi không làm xong bài tập, rơi nước mắt khi tôi không làm được bài, thậm chí có khi không kịp về nhà ăn tối, cô cũng khóc, đói mà cũng có thể rơi nước mắt~~

Trần Bạc Viễn nhìn hai mắt Nhạc Ngưỡng đã đỏ hoe, biết được suy nghĩ của cô lúc này, ngữ khí cũng ôn hòa đi rất nhiều, dường như anh đang an ủi cô, cũng như đang tự an ủi bản thân: Con người đều sẽ có lúc gặp phải những trường hợp bất lực như vậy, anh vẫn còn muốn nỗ lực một phen, nhưng bố anh ông ấy có vẻ đã rất mệt mỏi rồi, chịu không nổi những chuyến đi như vậy, cho nên anh nghe theo ông, chuyển về đây ở cùng ông.”

Nói như vậy ông Trần đã biết mình sắp chết, cũng chủ động từ bỏ điều trị, chỉ muốn ở trong ngôi nhà này vào những thời khắc cuối cùng.

Nhạc Ngưỡng nắm chặt hai tay, nhất thời vô số cảm xúc ùa về dữ dội, dường như muốn nghẹt thở. Trong nháy mắt, cô không kìm được nữa, khóc dữ dội.

Lúc này, trong đầu cô toàn là ký ức của mình về ông Trần.

Sau khi xuống mỏ, ông Trần về nhà, khắp người đầy bụi bẩn. Hai vai vẫn mang theo rất nhiều đồ nghề, khi thấy lũ trẻ nô đùa ầm ĩ, ông thân thiết gọi: “Tiểu Nguyệt Nha!”

Lúc đó Nhạc Ngưỡng sẽ nở nụ cười chạy tới chỗ ông Trần, khuôn mặt tròn xoe như quả táo đỏ, sau đó ông Trần sẽ tự lau tay, lấy trong túi ra vài viên kẹo đưa cho Nhạc Ngưỡng: “Cho cháu này.”

Nhạc Ngưỡng trong lòng vui sướиɠ nhảy cẫng lên, lễ phép nhận lấy mà cảm ơn: “Cám ơn ông Trần!”

Sau đó hình ảnh lại chuyển tới cảnh Nhạc Ngưỡng bị mẹ là Lộ Tĩnh Chi đánh đòn, khi còn nhỏ cô thường không nghe lời, hay tranh cãi với Lộ Tĩnh Chi, có lúc Lộ Tĩnh Chi giận tới mức không kiềm chế được liền cầm cây roi bằng tre, Nhạc Ngưỡng sợ hãi khóc lớn, còn chưa đánh đã khóc dữ dội.

Thường thường lúc này ông Trần sẽ chạy tới khuyên nhủ, kéo Nhạc Ngưỡng về phía mình rồi nói với mẹ cô: “Đừng đánh, đừng đánh, sao em đành lòng đánh một đứa trẻ non non, da thịt mỏng manh sao?”

Sau đó, Trần Bạc Viễn được đón về. Ông Trần nói đi nói lại với Trần Bạc Viễn: “Viễn Viễn, con phải coi Ngưỡng Ngưỡng như em gái thân thiết nhất của mình và bảo vệ con bé. Con là anh trai của con bé, hiểu không?”

Nhạc Ngưỡng cười hì hì với Trần Bạc Viễn, làm mặt khỉ trêu rồi bỏ chạy.

……

Cô không có nhiều thời gian để sắp xếp lại quá nhiều ký ức, và trước khi cô kịp nhớ lại hết tất cả, lão Trần đã đi đến cuối cuộc đời. Nhạc Ngưỡng đã khóc không thành tiếng, Trần Bạc Viễn cũng bị cảm xúc này ảnh hưởng, chỗ yếu ớt sâu trong lòng bị chạm tới, đôi mắt cũng ươn ướt.

Nhưng anh là đàn ông, vào lúc này, tất cả những trách nhiệm cần gánh vác đều phải gánh vác. Lúc đầu, anh cũng thấy không thể chấp nhận được như Nhạc Ngưỡng, thậm chí còn phẫn nộ trước sự bất lực của bản thân. Lần đầu tiên, vì không kiềm chế được, anh thậm chí đã đe dọa các bác sĩ trong bệnh viện rằng phải chữa khỏi bệnh cho ông Trần, nếu không chữa, anh ta sẽ phá hủy bệnh viện!

Anh mất lý trí như một con sư tử đang phẫn nộ, mắt đỏ hoe, thân hình hung hãn, các nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng không đủ dũng khí để tiến tới và ngăn cản anh.

Anh gầm lên, lần đầu tiên trong đời mất đi bình tĩnh.

Nhưng ông Trần đã yêu cầu anh bình tĩnh lại và thuyết phục anh, anh đã mất nửa năm để chấp nhận sự thật này và cũng chấp nhận sự bất lực của sinh, lão, bệnh, tử.

Anh bây giờ đã có thể bình tĩnh đối diện với cuộc sống sau khi đã trải qua những đau khổ, dằn vặt.

Bây giờ nhìn thấy Nhạc Ngưỡng như vậy, ngồi xổm trên đất khóc dữ dội, anh không đành lòng, bước đến ôm cô vào lòng, vừa vuốt tóc cô vừa nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc. Nếu không, bố sẽ tỉnh dậy mất …”

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực.

Nhạc Ngưỡng sợ đánh thức ông Trần, cố kìm nén lại, nhưng những cảm xúc không kìm được thì cảm thấy khó chịu không thôi. Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi khôi phục một chút.

Nhưng khi khóc xong, cô bị mất sức, nằm xuống giường Trần Bạc Viễn, thϊếp đi lúc nào không biết~~

Trần Bạc Viễn tắt đèn, nhìn Nhạc Ngưỡng nước mắt đầm đìa trên mặt, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng lau cho cô. Sau đó anh hít một hơi thật sâu, kiềm chế tất cả cảm xúc vào trong lòng, đắp chăn bông cho Nhạc Ngưỡng, chính mình thì ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Ngưỡng bị tiếng chuông báo thức của chính mình đánh thức. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, cô sững sờ vài giây, sau đó đột ngột xuống giường, hốt hoảng sửa soạn lại trang phục.

Vốn định thừa dịp Trần Bạc Viễn không có ở đó, để không bị xấu hổ, nhanh chóng rời đi, nhưng không ngờ rằng ngay khi vừa mở cửa phòng, cô đã thấy Trần Bạc Viễn từ ngoài bước vào. Mang theo một ít bánh hấp, bột chiên xù và sữa đậu nành.

Nhạc Ngưỡng vô tình liếc thấy đôi mắt sưng húp của mình từ tấm gương bên cạnh, lập tức che mặt lại, không dám đối mặt với anh.

Nghĩ lại mà thấy thật xấu hổ!

“Ăn chút bữa sáng rồi rửa mặt, lát nữa anh đưa em đi làm.”

Trần Bạc Viễn ra hiệu cho cô ngồi xuống. Ngay khi Nhạc Ngưỡng định nói, Trần Diệp từ phòng bên cạnh ngồi trên xe lăn ra tới: “Ồ, sao Ngưỡng Ngưỡng lại ở đây? Không phải là đêm qua …”

“Không, không có, ông Trần, ông đừng có suy nghĩ lung tung nha, cháu chỉ tới hỏi Trần Bạc Viễn chút chuyện!”

Với nụ cười thân thuộc của Trần Diệp, trái tim Nhạc Dương như bị đâm một lần nữa, thắt lại rất khó chịu. Cô ngoan ngoãn bỏ tay xuống, đi tới trước mặt Trần Diệp, cẩn thận hỏi: “Lão Trần, bác chẳng phải thích ăn mì lắm sao? Không bằng giờ cháu sẽ nấu cho bác, được không?”

Trần Diệp hết sức vui vẻ, hết nhìn Trần Bạc Viễn lại nhìn Nhạc Ngưỡng, cười xua tay: “Tuy rằng bác rất muốn ăn, nhưng bây giờ cũng không còn sớm. Cháu mau đi làm đi? Khi nào có thời gian đến nấu cho bác cũng được! “

“Đúng vậy, không nên đến muộn.”

Trần Bạc Viễn bước tới, đưa phần bánh bao nóng hổi cho Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng còn muốn nói gì đó, nhưng khi lời nói đến miệng lại nghẹn lời, không biết phải nói gì cả.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!!

Cúi đầu cảm ơn ~~