Chương 30

Từ khi bấm nút phát sóng, cô đã livestream gần sáu tiếng đồng hồ, trực tiếp bỏ lỡ bữa trưa.

Cô chỉnh trang lại một chút, ra khỏi cửa ăn chút đồ, lúc này mới nhớ ra hỏi hệ thống: "Bây giờ tôi còn bao nhiêu giá trị tuổi thọ?"

"Hệ thống kiểm tra, buổi phát sóng trực tiếp lần này thu về 10527 điểm giá trị nhân khí, đổi thành 175 tiếng tuổi thọ."

Vân Đường cảm thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại ra tính toán một chút, nhắc nhở: "Cậu tính thiếu 0.45 tiếng."

Hệ thống: "Do cài đặt chương trình, giá trị tuổi thọ chỉ tính đến số nguyên, phần còn lại sẽ bỏ qua nha."

Vân Đường lập tức cảm thấy đau lòng: "Như vậy không công bằng, chẳng lẽ cậu là do chủ nghĩa tư bản phát triển ra sao?"

Hệ thống bỏ qua câu hỏi này, trực tiếp đọc cho cô biết bảng tính: "Hệ thống kiểm tra, buổi phát sóng trực tiếp lần này có 8321 người xem trực tuyến, 1103 người theo dõi, tổng cộng 10527 điểm giá trị nhân khí."

Vân Đường chớp mắt: "Số người theo dõi và giá trị nhân khí đổi được là 1:2?"

"Đúng vậy, miễn là đã theo dõi thì coi như là fan của ký chủ, số lượng fan sẽ ảnh hưởng đến trọng số của phòng trực tiếp, vì vậy tỷ lệ đổi khá cao."

Vân Đường bỗng nhiên có một ý tưởng, hỏi hào hứng: "Vậy tôi có thể mua fan không?"

"Cô mới chỉ bắt đầu phát sóng đã muốn làm giả dữ liệu?" Hệ thống kinh ngạc, vội vàng ngăn cản ý tưởng nguy hiểm của cô: "Nền tảng Hải Dương không cho phép tăng nhân khí giả, phòng trực tiếp sẽ bị cấm."

Vân Đường: …

Lo lắng cô không từ bỏ, hệ thống đổi một chủ đề khác: "Có muốn đổi giá trị tuổi thọ bây giờ không?"

Vân Đường đồng ý.

"Đã đổi 93.9 tiếng giá trị tuổi thọ."

Khi tiếng thông báo của hệ thống vang lên, Vân Đường cảm thấy một luồng linh lực thuần khiết từ đan điền tràn ra, nhanh chóng chạy dọc cơ thể.

Cảm nhận linh lực lướt qua kinh mạch, cô vội vàng quay về phòng ngồi thiền tu luyện.

Một khi bước vào trạng thái quên mình, thời gian trôi qua rất nhanh.

Không biết đã bao lâu, đột nhiên Vân Đường cảm thấy ở giữa trán mình giật giật, cảm nhận được bùa an bình do mình phát ra đã được kích hoạt.

Cô vội mở mắt.

***

Đàm Hải Minh là một tài xế taxi.

Công việc này thời gian tự do, ông ta thường xuyên chở khách, lúc kinh doanh không tốt thì giúp người ta vận chuyển hàng hóa, vì điều này nên ông ta đã đặc biệt thi một bằng lái B2.

Vào lúc hơn tám giờ tối, sau khi chở xong khách hàng cuối cùng, vừa định đánh xe về nhà thì nhận được cuộc gọi từ khách hàng thân quen Lý Đại Chí: "Hết chạy chưa? Có một lô hàng cần giao ngay trong đêm đến tỉnh bên cạnh, ông có thể đến không?"

Vì tiền boa đêm cao, Đàm Hải Minh không chần chừ đồng ý, tạm thời đổi hướng lái xe đến chỗ Lý Đại Chí.

Khi đến nơi, thấy hàng đã được bóc lên xe, đợi ở cửa xưởng, chỉ chờ ông ta đến.

Đàm Hải Minh không trì hoãn, trực tiếp lên xe tải, Lý Đại Chí cũng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Hai người là cộng sự lâu năm, mỗi lần ông ta lái xe giao hàng, Lý Đại Chí đều đi cùng gặp khách hàng.