Chương 10: Chào anh rể

Edit : Tiểu Khả

Beta : Tiểu Nhan + Khyn

Bữa tiệc chào đón Cố Viện Viện trở về diễn ra rất thành công. Ngày hôm nay, hơn một nửa nhân vật nổi tiếng của Đế Đô đều biết con gái mất tích mười bảy năm của Cố gia đã được tìm về. Tuy rằng cô ta bị thất lạc bên ngoài mười bảy năm, nhưng tính tình trưởng thành, là một cô gái kiên cường, dũng cảm, thông minh và lương thiện. Cô ta dựa vào nghị lực và trí thông minh của mình để thi đậu và lấy được giấy nhập học trường Đại học Đế Đô, dựa vào nỗ lực của mình để có thể đứng trước mặt bọn họ.

Con gái lớn của Cố gia dịu dàng hiền thục, con gái nhỏ thông minh đáng yêu, hiện giờ không ít các phu nhân khi nhìn thấy Trương Thục Tuệ cũng phải nói ra vài câu hâm mộ. Mọi người đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, có hai đứa con gái ưu tú dĩ nhiên sẽ làm người khác hâm mộ.

Trong lòng Trương Thục Tuệ vui mừng, tuy rằng trong miệng không nhắc đến, còn nói không thể so sánh với con cái nhà mấy người, nhưng trong mắt bà lại lộ ra vẻ vui mừng và kiêu ngạo không thể che dấu.

Lúc Phan Nhã gọi Cố Hàm Ngọc ra, cô ấy không nhịn được nói: “Cô em gái nhà cậu thật đúng là khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ mà, mẹ cậu nghiêm khắc như vậy nhưng lại cực kỳ khoan dung cô ta. Nghe nói gần đây mẹ cậu ra ngoài xã giao đều mang cô ta theo cùng. Vậy hôm nay hai người đó cũng đi ra ngoài cùng với nhau sao? Sao dì lại không cho cậu đi theo!?”

“Mẹ tớ nói muốn Viện Viện nhanh chóng dung nhập với vòng tròn sinh hoạt của chúng ta, cho nên sẽ đem em ấy đi ra ngoài chơi nhiều hơn. Từ nhỏ tớ cũng đã đi theo bên người mẹ rồi, không kém bây giờ là bao đâu.” Cố Hàm Ngọc nói. “Hơn nữa bởi vì từ nhỏ Viện Viện mất tích, một cô gái như vậy ở bên ngoài cũng nếm không ít khổ cực, cho nên ba mẹ tớ cũng sẽ phá lệ đau lòng cho em ấy. Vì vậy sẽ khoan dung một chút, hy vọng đền bù được cho em ấy.”

Phan Nhã tấm tắc hai tiếng: “Tớ nhìn ra lúc ở bữa tiệc chào đón ngày đó, tớ thấy cô ta ở trước mặt mọi người le lưỡi, thật sự rất chướng tai gai mắt...... Lúc ấy tớ còn sợ mẹ cậu sẽ ở trước mặt mọi người nổi giận nhưng không có. Thế mà khi còn nhỏ cậu chỉ là cười lộ ra hai cái răng mà đã bị nhắc nhở rồi.”

Cố Hàm Ngọc: “............”

Cái gì mà trước mặt mọi người le lưỡi chứ??? Người ta là đang tỏ vẻ dễ thương đấy, có thể nói chuyện rõ ràng một chút hay không.

Người xem bình luận:

【............】

【???!!! 】

【 Phan Nhã đang nói cái quái gì vậy?? 】

Lúc này rất dễ nhận thấy đa số người xem đều vô cùng kinh ngạc bởi vì Phan Nhã nói Cố Viện Viện ở trước mặt mọi người le lưỡi rất chướng tai gai mắt.

【 Đó rõ ràng chính là đáng yêu mà! Sao Phan Nhã lại có thể nói như thế được!? 】

【 Phan Nhã thật phiền phức, lớn lên giống như con trai đã đành, vậy mà còn ở sau lưng khua môi múa mép. Khi nào Phan Nhã mới logout vậy? 】

【 Tôi thấy Phan Nhã chính là ghen ghét tiểu tiên nữ Viện Viện đáng yêu của chúng ta mà! 】

【 Tôi đã nói Cố Hàm Ngọc không phải là người tốt, bạn bè của cô ta nói em gái của mình như vậy mà cô ta vẫn không nói lại. Tôi cực kỳ chán ghét loại người này. 】

【 Phan Nhã cũng chưa nói cái gì, trước mặt mọi người mà le lưỡi vốn dĩ đã khiến cho người nhìn không thoải mái, cô ấy nói sai cái gì chứ? 】

【 Theo tôi thấy thì mẹ Cố rất nghiêm khắc đấy. Nếu lời Phan Nhã nói là thật, vậy thì Cố Hàm Ngọc cũng thật thảm, muốn cười cũng không thể cười thật lòng. 】

【 Đừng cãi nhau nữa, mấy người nghiêm túc xem phim đi. Tôi dám cam đoan là Cố Hàm Ngọc chắc chắn sẽ nói Viện Viện không phải là người như vậy cho Phan Nhã nghe. Sau đó xúi giục Phan Nhã đi đối phó tiểu tiên nữ Viện Viện, tôi mà thua thì sẽ livestream ăn phân. 】

【 Trên lầu thật là lợi hại, phải chụp hình lưu lại chứng cứ mới được. 】

Trong màn ảnh, Cố Hàm Ngọc ngồi ngay ngắn, nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: “A Nhã, cậu đừng nói như vậy, em gái của tớ rất đáng yêu, tại sao cậu lại nói thành không lịch sự như vậy?”

Ánh mắt của Phan Nhã lóe lên cái gì đó: “...... Cậu cảm thấy le lưỡi là đáng yêu sao?”

Cố Hàm Ngọc chớp đôi mắt, nghiêm túc nói: “Em gái tớ làm gì cũng đều đáng yêu cả. Cậu không có em gái, sẽ không hiểu được.”

Phan Nhã: “......” Được rồi. Cậu có em gái thì cậu nói gì đều đúng cả.

Cố Hàm Ngọc nói: “A Nhã, em gái tớ mới vừa trở về, có thể em ấy sẽ hành xử không được tốt, hy vọng cậu thông cảm cho em ấy.”

Phan Nhã chỉ có thể đồng ý: “Tớ biết rồi, cậu đã nói như vậy thì tớ có thể sẽ không thông cảm sao.”

Người xem bình luận:

【 Cái gì???】

【 Tại sao Cố Hàm Ngọc lại có thể nói như vậy ? Không có khả năng! 】

【 Tại sao Cố Hàm Ngọc lại không thể nói như vậy ? Rõ ràng chính là mấy người tự suy đoán ác ý mà! Người ta là người tốt không nói thì thôi, mấy người lại tự cho là đúng, kiên quyết đem người ta trở thành người xấu đấy. 】

【 Vốn dĩ tôi rất chán ghét Cố Hàm Ngọc, nhưng hiện tại lại cảm thấy Cố Hàm Ngọc giống như không phải là người như vậy? 】

【 Đó là bởi vì bạn bị Cố Hàm Ngọc lừa!】

【 Vị lợi hại vừa rồi có livestream ăn phân không vậy ? 】

【......】

Đáng tiếc là vị người xem kia lại chậm chạp không xuất hiện.

Cố Hàm Ngọc và Phan Nhã quen nhau từ nhỏ. Các công nhân viên chức lâu đời nhìn thấy các cô từng ngày lớn lên. Tính cách của Phan Nhã luôn nhiệt tình thẳng thắn, cô ấy thích người nào thì sẽ đối xử vô cùng tốt, còn nếu cô ấy không thích người nào thì chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy đau mắt. Kiếp trước Cố Hàm Ngọc bởi vì muốn đối phó với Cố Viện Viện, nên đã từng cố ý ở trước mặt Phan Nhã nói Trương Thục Tuệ và Cố Chí Quốc rất cưng chiều Cố Viện Viện. Lúc đó cô không cần nhiều lời, chỉ cần lộ ra nét mặt bất đắc dĩ và khổ sở, Phan Nhã sẽ lập tức vì cô mà xung phong ra trận.

Đáng tiếc bên cạnh Cố Viện Viện luôn có Thẩm Huy, Thẩm Mộc theo đuổi và bảo vệ, mà Phan Nhã chỉ là một con tốt thí bên cạnh nữ phụ độc ác. Cuối cùng không có thay Cố Hàm Ngọc lấy lại công bằng mà còn bị vả mặt trước mặt mọi người.

Tính cách của Phan Nhã tuy có chút thẳng thắn, lỗ mãng, nhưng cô ấy không phải là kẻ ngu dốt. Sau vài lần bị lợi dụng cô ấy cũng có chút phản ứng lại. Nhưng cô ấy cũng không vì vậy mà đoạn tuyệt với Cố Hàm Ngọc. Vì bạn bè mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống của mình thì có thể là người xấu sao? Cô ấy thấy được Cố Hàm Ngọc vô cùng cực đoan, lúc biết được Cố Hàm Ngọc muốn lừa hôn thì đã tới ngăn cản cô lại: “Thẩm Huy không yêu cậu, cậu gả cho một người không yêu cậu thì cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?”

Vẻ mặt của Cố Hàm Ngọc rất chân thành nói: “Chỉ cần có thể ngăn cản Thẩm Huy và Cố Viện Viện ở bên nhau. Nhìn bọn họ khổ sở thì tớ cảm thấy rất vui vẻ. Trên đời này còn có cách nào thú vị hơn khi làm cho người tớ ghét càng đau khổ hơn?”

Sau cuộc trò chuyện đó đã làm cô ấy chết tâm. Phan Nhã không thể làm cho Cố Hàm Ngọc buông bỏ đi mọi thứ và bắt đầu lại một lần nữa. Sinh ra có được cuộc sống tốt như vậy lại cố tình vì tra nam mà lãng phí. Lúc đấy quan hệ giữa Phan Nhã và Cố Hàm Ngọc ngày càng căng thẳng. Phan Nhã gặp lại cô là khoảng thời gian mà cô đang bệnh rất nặng.

Khi biết được cô không sống được bao lâu nữa, cô ấy đã ôm cô khóc rất lâu, khóc giống như một đứa trẻ, thật sự lúc đó Phan Nhã có chút dọa người.

“Cậu xem cậu đi, nếu lúc đầu nghe tớ thì bây giờ sẽ đến nước này sao? Hiện tại cậu khiến tớ tức đến chết rồi!”

“......”

Phan Nhã cho rằng sự tình đến nông nỗi như này rồi Cố Hàm Ngọc cũng sẽ nghĩ thông thoáng hơn. Nhưng trên mặt Cố Hàm Ngọc lại không có chút ăn năn gì cả, chỉ là sự tức giận làm cho cô ấy không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, đấm ngực giậm chân, thiếu chút nữa nhảy từ tầng hai xuống để lấy cái chết chứng minh.

“Cậu thực sự là ngu ngốc mà!”

Một đời này, Cố Hàm Ngọc sẽ không lợi dụng tấm lòng của Phan Nhã. Không phải là vì cô đột nhiên có lòng tốt, mà là vì hình ảnh kia luôn luôn tồn tại, không cho phép cô làm vậy.

Cố Hàm Ngọc và Phan Nhã cũng hẹn nhau đi ra ngoài dạo phố uống cà phê và đi xem phim. Đã rất lâu Cố Hàm Ngọc chưa từng được đi ra ngoài chơi như vậy. Vậy nên thỉnh thoảng thả lỏng tinh thần một chút cũng là ý kiến không tồi, như vậy cô mới có tâm trạng tốt để đi báo thù chứ.

......

Bên kia, Cố Viện Viện cũng đi theo Trương Thục Tuệ xã giao. Lần này là tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện, tổ chức ở tại Phương gia, cũng chính là của mẹ Phương Tử Ngữ, chủ biên của tạp chí Thanh Nhã, cho nên tới tham gia bữa tiệc cũng có những minh tinh nổi tiếng.

Đây là lần đầu tiên Cố Viện Viện có thể tự mình nhìn thấy minh tinh như vậy. Trong lúc nhất thời cô ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tuy rằng anh chàng đẹp trai mà cô ta đã từng theo dõi không tới. Nhưng mà minh tinh chỉ có thể thấy ở trên TV, thiếu chút nữa cô ta đã không nhịn được muốn đi lên chụp ảnh chung, xin chữ ký.

Bởi vì quá kích động, cô ta vẫn không nhịn được nói một chút với bạn tốt ở cao trung.

Viện Viện muốn cố gắng:【 Các cậu biết tớ đã nhìn thấy ai không ? 】

Giai Giai muốn cố gắng:【 Ai vậy ? 】

Oánh Oánh muốn cố gắng:【 Ai vậy? 】

Viện Viện muốn cố gắng: 【 Khương Dĩnh, Tiết Tuyền Hoành, Hoàng lão sư, Hứa Lâm, còn có nhóm nhạc nam nổi tiếng vào mùa hè năm ngoái, còn có rất nhiều rất nhiều người nổi tiếng khác nữa đó. 】

Khương Dĩnh, Tiết Tuyền Hoành, Hứa Lâm đều là diễn viên được nhắc tới nhiều nhất ở trên TV. Hoàng lão sư cũng là MC có danh tiếng, nhóm nhạc nam Thất Tinh vào mùa hè năm ngoái bỗng nhiên nổi lên, đến nay vẫn chưa giảm hot và rất có xu thế sẽ hot hơn nữa.

Phương gia lợi hại như vậy, khó trách Phương Tử Ngữ là người ngạo mạn.

Giai Giai muốn cố gắng: 【 Oa! Thật vậy sao ? Cậu nhìn thấy bọn họ ở nơi nào vậy ? Thật là hâm mộ quá! Chừng nào thì Viện Viện mới có thể mang chúng ta đi ra ngoài chơi. 】

Viện Viện muốn cố gắng: 【 Mẹ nói tớ đi theo tham gia một hoạt động, tớ nghĩ sẽ là việc nhỏ nên đi theo mẹ một chút, không ngờ là có rất nhiều minh tinh ở đây. 】

Oánh Oánh muốn cố gắng: 【 Có chụp ảnh chung không? Có ký tên không? Tớ cũng muốn được ký tên. 】

Viện Viện muốn cố gắng: 【 Tớ không dám, tớ cảm thấy rất ngại. 】

Oánh Oánh muốn cố gắng: 【 Ngại gì chứ? Hiện tại cậu chính là thiên kim của hiệu trưởng trường Đại học Đế Đô rồi mà! Mau đi nhanh đi! 】

Viện Viện muốn cố gắng: 【 Ừm, để tớ đi thử xem, nhưng các cậu đừng có ôm hy vọng quá nhiều đó. 】

Giai Giai muốn cố gắng: 【 Ba mẹ giàu có thật là tốt mà, Viện Viện hiện tại không giống với chúng ta. 】

Viện Viện muốn cố gắng: 【 Tại sao lại không giống, chúng ta là vĩnh viễn là bạn bè mà. 】

Cố Viện Viện biết mình không phải loại người vong ân phụ nghĩa, phát đạt thì đem bạn cũ bỏ qua một bên. Ở trong nhóm nói chuyện một chút, nói với các cô ấy phải làm bạn tốt cả đời. Chờ khai giảng liền hẹn nhau đi chơi, cô ta còn chuẩn bị quà tặng cho bọn họ. Lúc này mới cất điện thoại di động đi, cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ mà Trương Thục Tuệ bưng lại cho cô ta ăn, đột nhiên nghe thấy Khương Dĩnh đang ở bên cạnh nhỏ giọng hô: “Là Thẩm Huy kìa!”

“Đúng là anh ấy, thật là đẹp trai quá đi! Đáng tiếc tuổi còn trẻ mà đã đính hôn rồi.”

“Gia tộc liên hôn, sẽ không có tình cảm với nhau đâu. Những người trong giới này thiếu việc bao dưỡng tình nhân sao?”

“Nghe nói ảnh hậu Lê từng quyến rũ anh ấy, cuối cùng lại không thành công, mà còn bị ném ra ngoài...... Buồn cười chết tôi mất......”

Thẩm Huy ? Đầu Cố Viện Viện vừa di chuyển nhìn qua một cái, đúng là anh ấy.

Người đàn ông mặc một thân tây trang màu trắng đen chậm rãi đã đi tới, khí chất của anh ta rất lãnh đạm, ngũ quan anh tuấn thâm thúy, sâu trong đôi mắt vẫn là sự bình tĩnh không gợn sóng, nhìn có chút lạnh lùng hà khắc.

Khi đôi mắt lãnh đạm của anh ta đảo qua, không biết vì sao trong lòng Cố Viện Viện cảm thấy căng thẳng. Có cảm giác giống như bị thầy giáo bắt được khi không tập trung học tập, cô ta buông muỗng nhỏ xuống, làm ra vẻ đoan chính nhỏ giọng nói: “Chào anh rể.”

Người đàn ông kia nhìn cô ta một cái, rồi trực tiếp đi qua.

“......”

Cố Viện Viện có chút không vui, cô ta đều nghe được xung quanh loáng thoáng có tiếng cười, giống như cười cô ta đang muốn nắm lấy quan hệ thì bị vả mặt. Hơn nữa cô ta cũng nhận thấy được thái độ của Thẩm Huy không giống như hai lần gặp mặt trước, dường như có thành kiến với cô ta đúng không ?

Cô ta đã làm việc gì chọc đến anh ta sao ? Rõ ràng lúc trước vẫn còn tốt mà.

Trong lòng Cố Viện Viện không nhịn nổi, vì việc này nên cô ta cũng cảm thấy chiếc bánh kem không ngọt chút nào.

Cô ta do dự, cân nhắc nửa ngày, luôn nhìn lén Thẩm Huy thì mới phát hiện ra là Thẩm Huy thật sự rất lợi hại. Theo cô ta quan sát vừa rồi, ai cũng đều khinh thường những phú thương có tiếng, nhưng mà lúc ở trước mặt Thẩm Huy lại nở nụ cười toe toét, điềm đạm giống như là Ông già Noel vậy.

Cô ta đột nhiên có chút mất hứng, chỉ cảm thấy như vậy là đang nịnh bợ, khiến cho cô ta hơi không vui.

Đương nhiên cô ta vẫn chưa quên mục đích của mình, đợi lúc Thẩm Huy đi đến chỗ không có người, cô ta cắn môi theo qua: “Anh rể?”

Thẩm Huy liếc nhìn cô ta, cao lãnh đạm mạc, âm cuối hơi lên cao: “Ừ?”

✯✯✯✯✯✯✯

Đôi lời của editor : Mọi người vote để ủng hộ mình nhé 😘