Chương 29

Hứa Tử Trần sắp xuống núi, làm một vị sư phụ tốt, Diêu Vân tiên quân nào phải chỉ chuẩn bị một "phong thư" đâu.

"À phải rồi." Diêu Vân tiên quân chợt lấy từ nhẫn trữ vật ra nhiều vật.

"Xuất môn hành tẩu mà không có tiền bạc thì không được. Ngươi cầm lấy một ngàn linh thạch này. Còn có đồng tiền và bạc lượng, đừng cho rằng tiền bạc phàm trần không đáng giá, thường ngày dùng nhiều nhất chính là tiền bạc phàm trần."

"Ngươi đeo dây chuyền hộ tâm này, bên trong ẩn chứa một đạo thần thức của vi sư, có thể chống đỡ một lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh."

"Vi sư không ở bên cạnh ngươi, ngươi giữ lấy mấy cuộn trục này, bên trong ẩn chứa một đạo toàn lực công kích của vi sư và chư vị trưởng lão."

"Còn đây là cuộn trục dịch chuyển tức thời mà Tông Lăng vài năm trước bỏ ra giá lớn mua từ Bách Bảo Các, có thể dùng để bỏ chạy."

"Còn nữa..."

Diêu Vân tiên quân trước mặt đồ đệ cực kỳ muốn giữ hình tượng, vẫn là lần đầu tiên nói nhiều như vậy.

Tuy muốn Hứa Tử Trần xuống núi lịch lãm, nhưng cũng lo lắng cho sự an nguy của Hứa Tử Trần.

Có người lo lắng chỉ là một hai câu nói suông, còn có người lo lắng lại là vàng bạc đổ ra.

Hứa Tử Trần cầm trong tay nhiều pháp bảo Diêu Vân tiên quân tặng cho, chợt cảm thấy như ôm một tòa Thái Sơn, nặng trĩu trong lòng.

Sự khác biệt căn bản giữa Hứa Tử Trần và tu sĩ về mặt chiến lực là không có sức bền.

Mà ngoài hạn chế về mặt chiến lực này, sự khác biệt căn bản giữa cậu và tu sĩ là tuổi thọ.

Tu sĩ không những trường xuân bất lão, tu sĩ Trúc Cơ tuổi thọ có thể đạt hai trăm năm, tu sĩ Kim Đan có thể đạt năm trăm năm, Nguyên Anh ngàn năm, Hóa Thần hai ngàn năm, Hợp Thể năm ngàn, Đại Thừa vạn tuổi, tu sĩ Độ Kiếp kỳ càng là cùng trời đồng thọ.

Còn Hứa Tử Trần dù có hệ thống trực tiếp, vẫn sẽ già đi, tuổi thọ chỉ có trăm năm.

Diêu Vân tiên quân cho cậu nhiều pháp khí như vậy, chỉ mong cậu bình an trở về, nhưng cậu xuống núi lần này, tất nhiên sẽ là vĩnh biệt.

Không biết trăm năm sau khi Diêu Vân tiên quân thấy hồn đăng của cậu tắt, sẽ có phản ứng gì...

Chốc lát sau, Hứa Tử Trần nắm chặt pháp khí trong tay, quyết định rồi, cậu muốn bắt đầu viết nhật ký!

Thật ra một trăm năm cũng đã đủ lâu rồi, Hứa Tử Trần vốn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trường sinh bất tử.

Đối với kẻ phàm nhân như cậu , có thể sống đến trăm tuổi mới qua đời, đã là hỷ tang rồi.

Chi bằng để sư phụ khi thấy hồn đăng của cậu tắt, suy nghĩ lung tung.

Không bằng do chính cậu ghi chép lại từng ngày trong trăm năm này.

Đợi trăm năm sau, lại phái người đem những nhật ký này cùng pháp khí gửi về Vân Tiêu Tông, để nói cho sư phụ biết cậu thực sự sống rất tốt!

Hứa Tử Trần nói làm là làm, tối hôm đó liền lấy một quyển sách trống, chuẩn bị bút mực bắt đầu ghi chép những điều thu hoạch suy nghĩ hôm nay.

"Hôm nay sư phụ cho phép ta xuống núi lịch lãm, tặng ta nhiều pháp khí..."

Hứa Tử Trần không viết thì thôi, vừa viết mới phát hiện hóa ra cậu lại là kẻ lắm lời.

Cậu viết chuyện Diêu Vân tiên quân tặng pháp khí cho cậu đã viết đủ hai trang, viết viết lại bắt đầu viết hôm nay ăn chân giò hầm mềm thơm ngon, như thế lại mất thêm một trang.

Đến khi cậu dừng bút, một bài nhật ký đã viết đến năm sáu trang.

Hứa Tử Trần chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Nếu cậu thật sự muốn viết nhật ký, e rằng còn phải mua riêng một chiếc nhẫn trữ vật, mới có thể chứa được nhật ký của cậu sau trăm năm.

"Ừm, phát hiện mình lắm lời, việc này cũng đáng ghi lại." Hứa Tử Trần nói xong lại thêm nửa trang vào nhật ký.

Xem ra một chiếc nhẫn trữ vật không đủ để chứa sổ nhật ký của Hứa Tử Trần, ít nhất phải hai chiếc.

Hứa Tử Trần mỗi ngày trực tiếp, trong mắt khán giả cũng chẳng có gì riêng tư, nên dù viết nhật ký, cậu cũng không cố ý tắt trực tiếp.

Khi cậu cúi đầu viết lách, khán giả trong phòng trực tiếp cũng đang trò chuyện.

【Không biết khi nào chủ bá mới có thể mở cửa hàng trực tiếp? Thích xem chủ bá mua sắm.】

【Sắp rồi, chỉ cần độ nhiệt trực tiếp một lần đạt năm mươi vạn là đủ. Đồ vật trong cửa hàng trực tiếp đối với mỗi chủ bá dường như đều khác nhau, không biết trong cửa hàng trực tiếp của Trần Trần sẽ có những gì?】

【Chắc là các loại dược vật, vũ khí phù hợp với thế giới này, dù sao thì thuốc dưỡng nhan, tăng tuổi thọ chắc chắn sẽ có. Tuổi thọ của những chủ bá này ngắn quá, chỉ có khoảng trăm năm.】[Bình luận này đã bị chặn đối với chủ bá]

……

"Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân", đa phần tu sĩ sau khi học xong công khóa trong môn phái, đều bắt đầu hạ sơn lịch lãm.

Tu sĩ trên Vân Tiêu tông đến đi như mây, song việc quản lý trong môn phái không hề tán loạn, bất luận ai muốn rời khỏi môn phái, đều phải đăng ký và tɧẩʍ ɖυyệt trước.

Hứa Tử Trần cũng không ngoại lệ.

Chỉ là sau khi Hứa Tử Trần đăng ký, tin tức về việc cậu muốn hạ sơn lập tức truyền khắp Vân Tiêu tông.

"Các ngươi có nghe chăng? Tiểu sư thúc sắp hạ sơn!"

"Ôi? Truyền ra! Tiểu sư thúc hạ sơn lịch lãm, ít nhất năm năm không về!"

"Cái gì? Tiểu sư thúc năm mươi năm không định về sao?"

"Không phải chứ, ngươi nghe ai nói vậy? Tiểu sư thúc không đột phá Nguyên Anh không về ư?!"

...

Toàn bộ môn phái một phen kêu gào thảm thiết!

Mỗi ngày có bao nhiêu đệ tử rời khỏi môn phái, cũng chẳng thấy các đệ tử khác quan tâm thế nào.

Nhưng Hứa Tử Trần lại khác.

Hứa Tử Trần hạ sơn, đồng nghĩa với việc bọn họ trong một thời gian dài không thể xem thần tượng hoạt động nữa.

Có fan nào chịu nổi điều này?

Nói gì đến ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử tuy không như ngoại môn, có mối quan hệ bán sư với Hứa Tử Trần, nhưng đa phần cũng ngưỡng mộ Hứa Tử Trần.

Sau Đông Châu đại tỷ, trào lưu ngưỡng mộ này càng thêm mãnh liệt.

Đến ngày Hứa Tử Trần rời khỏi Vân Tiêu tông, nội ngoại môn đệ tử của Vân Tiêu tông đều không hẹn mà cùng tụ tập trên con đường hạ sơn của môn phái, muốn tiễn Hứa Tử Trần một đoạn đường.

Cảnh tượng ấy quả thực người đông như kiến, còn hơn cả fan đón máy bay.

Hứa Tử Trần vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, còn có chút không hiểu chuyện gì.

Đợi khi biết được nhiều người như vậy đều đến tiễn cậu, cậu không khỏi kinh ngạc, rồi lại có chút cảm động —

Thì ra đệ tử Vân Tiêu tông đều có tình đồng môn như vậy, quả thực cảm động cả Đông Châu.