Chương 48: Một cách để giải tỏa căng thẳng

Tần Giang đi tới, ho khan, ở trước mặt Diệp Vân nhỏ giọng nói: "Phóng viên Diệp, sao chúng ta không tạm dừng phát sóng trực tiếp trước."

Tần Giang không ngừng nháy mắt ra hiệu với Diệp Vân, nhưng ai biết Diệp Vân căn bản hoàn toàn không hiểu được ý tứ của Tần Giang.

Diệp Vân nghiêm túc nói: "Bác sĩ Tần, một khi chúng ta bắt đầu phát sóng trực tiếp ở đây thì không thể dừng lại được, anh có điều gì muốn nói với khán giả trước TV không?"

Diệp Vân đưa micro tới trước mặt cho Tần Giang, ý nói không thể ngừng lại theo yêu cầu của Tần Giang.

Người này được lắm, trước đó tôi vẫn luôn tự mình làm mất mặt người khác, nhưng bây giờ cô lại đưa micro qua cho tôi, đây là muốn tôi bị mất mặt phải không?

Tần Giang ho khan một tiếng, xoay người rời đi, không nói thêm lời nào.

Sau khi thấy Tần Giang đi xa, không còn quấy rầy mình làm việc, Diệp Vân càng táo bạo hơn.

Cô không chỉ ngồi xổm bên cạnh chậu nước mà còn đưa tay nhặt thứ trong chậu lên.

Cảm giác trơn trượt khiến Diệp Vân nổi da gà khắp người.

Diệp Vân không tự chủ được cau mày, nhưng với tư cách là một phóng viên chuyên nghiệp, và để thể hiện năng lực của mình trước mặt Lưu Nham, Diệp Vân nén lại cảm giác buồn nôn và tiếp tục bản tin với một nụ cười như cũ.

“Các vị khán giả thân mến, hiện tại mọi người có thể thấy qua màn hình, thứ này trông rất giống một loại nấm.”

“Và có những cái đầu nấm ở cả hai bên. Chúng ta có thể thấy phía trên có thứ gì đó giống như một cái miệng.”

Diệp Vân vừa nói vừa cầm đầu nấm trong tay, yêu cầu nhϊếp ảnh gia quay cận cảnh.

Phốc!

Đang uống trà, Tần Giang không nhịn được phun ra một ngụm.

Lưu Nham cũng cảm thấy thứ này trông thật kỳ quái, cảm thấy nó không nên quay cận cảnh.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đang rất phấn khích.

“Các anh em, tôi có bị hoa mắt không? Tại sao tôi lại thấy thứ này trông giống…”

“Giống, rất giống! Không, không thể nói chúng giống nhau, chỉ có thể nói chúng giống hệt nhau!”

"Đây thật sự là Thái Tuế sao? Vì sao tôi cứ cảm thấy cái thứ Thái Tuế này không quá đứng đắn?"

“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bác sĩ Tần vừa bước tới yêu cầu người phụ nữ này ngừng phát sóng trực tiếp, nhưng cô ta còn quay cận cảnh thứ đó, hahaha, cười đến đau cả bụng.”

Diệp Vân không hề ý thức được việc mình làm có gì đó không ổn.

Sau khi quay cận cảnh đầu nấm phía trước, cô đổi bên và tiếp tục quay cận cảnh bên kia.

"Hiện tại chúng ta có thể đổi sang mặt còn lại để xem, bên này cũng có một cái lỗ nhỏ, hai cái đầu trực tiếp thông nhau."

“Cảm giác rất mịn và có cảm giác rất giống thịt.”

Tần Giang ở một bên không nhịn được nữa, điên cuồng phất tay ra hiệu cho Diệp Vân đừng nói nữa.

Nhưng Diệp Vân hoàn toàn không để ý đến Tần Giang, thay vào đó, cô lấy ra một cây thước và rất nghiêm túc đo lường thứ này.

“Khán giả có thể thấy rằng chúng tôi đã đo nó bằng thước và chiều dài của vật này là khoảng 19 cm.”

"Vậy chính xác thì đây là gì? Chúng ta hãy nghe người dân trong thôn đang ở đây nói một chút."

Diệp Vân đứng dậy, đưa micro cho một người dân khác trong thôn.

Ông lão này rất vui khi được xuất hiện trước ống kính.

Ông cười khúc khích và nói: "Chúng tôi đã cho những người già trong thôn xem thứ này, một số ông lão ở độ tuổi 80 cả đời chưa từng thấy thứ gì như thế này."

“Sau đó chúng tôi tra cứu trên Internet và phát hiện ra thứ này tên là Thái Tuế và nó rất có giá trị.”

“Thái Tuế là một dược liệu quý trong Trung y nên chúng tôi đã nhanh chóng mang đến cho bác sĩ tiểu Tần và yêu cầu cậu ấy xem qua.”

Vừa nghe người dân trong thôn nhắc tới Tần Giang, Diệp Vân cũng thực tự nhiên đi tới bên người Tần Giang, nhϊếp ảnh gia lập tức hướng máy quay về phía Tần Giang.

“Các vị khán giả, đây là bác sĩ Tần Giang từ Phòng khám Trung y của Tần ở Cẩm Thành.”

“Bác sĩ Tần, xin hỏi, anh nghĩ thế nào về thịt linh chi được người dân trong thôn vớt lên?”

Tần Giang sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Vân ở trước mặt cầm "Thịt Linh Chi" lên với vẻ mặt ngây thơ.

“Cô không cần phải tới đây!”

Diệp Vân không ngờ tới phản ứng của Tần Giang, vội vàng an ủi: "Bác sĩ Tần, anh bị sao vậy? Kỳ thật tôi mang nó qua đây để anh có thể nhìn rõ hơn, bác sĩ Tần, anh không cần phải phản ứng lớn như vậy đúng không?"

Rắm chó chứ không cần phản ứng lớn!

Cô không biết thứ này rất bẩn sao?

Tần Giang vội vàng nói với Diệp Vân: "Phóng viên Diệp, làm ơn... giữ thứ này cách xa tôi một chút, tôi không có thói quen ở gần như vậy."

Mặc dù Diệp Vân không biết Tần Giang rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nhưng nếu Tần Giang đã nói như vậy, Diệp Vân chỉ có thể nghe theo Tần Giang, cố gắng đem thứ đồ vật này cách anh càng xa càng tốt.

“Bác sĩ Tần, vừa rồi người dân trong thôn nói thứ này thực sự rất hiếm lạ, nhiều người trong thôn đã tám mươi tuổi rồi vẫn chưa từng nhìn thấy thứ này, cũng không thấy quen mắt, theo anh nghĩ như thế nào?”

Tần Giang nghiêm túc nói: “Ý kiến

của tôi là, để mấy thanh niên 18 tuổi trong thôn tới đây, nói không chừng bọn họ có thể nhận biết.”

Diệp Vân: ???

Để thanh niên 18 tuổi đến có thể biết?

Diệp Vân tỏ vẻ nghi hoặc: "Bác sĩ Tần, anh nói điều này là có ý gì? Ý anh là muốn nói thanh niên 18 tuổi trong thôn có hiểu biết hơn ông lão 80 tuổi trong thôn?"

Tần Giang gật đầu.

“Từ một góc độ nào đó thì điều đó đúng.”

Đôi mắt của Diệp Vân sáng lên sau khi nghe điều này.

“Nghe ý của bác sĩ Tần, có vẻ như anh đã biết đây là thứ gì?”

Người dân trong thôn cũng nhanh chóng tụ tập xung quanh.

“Thế nào bác sĩ Tần, này rốt cuộc có phải thịt linh chi hay không?”

“Khẳng định là thịt linh chi! Ông lão trong thôn nói rằng thứ này chỉ có ở những ngôi thôn có phúc khí mới có!”

“Chà, thứ này đã được ngâm trong giếng thôn chúng ta lâu như vậy, toàn bộ nước trong giếng của chúng ta đều có tác dụng chữa bệnh của thịt linh chi.”

"Quả thực, tôi cũng cảm thấy nước trong giếng ngọt hơn trước rất nhiều, bác sĩ Tần, tôi vừa mới mang một cái nồi tới đây, mời anh uống một chút."

Tần Giang liên tục xua tay.

“Không uống không uống, các anh uống là được.”

Ngay khi Tần Giang không thể chống cự, một ông lão tóc bạc trắng, chống gậy đứng ra giữa đám đông.

“Được rồi, tất cả mọi người đều không có quy tắc gì cả, nhìn xem mọi người làm bác sĩ Tần sợ hãi như thế nào?”

Ông lão đi tới trước mặt Tần Giang, cười nói: “Bác sĩ Tần, cậu không cần phải sợ.”

“Thứ mà chúng tôi vớt được có phải là thịt linh chi hay không, cậu có thể mạnh dạn nói cho tôi biết.”

"Tôi là trưởng thôn của thôn Hòa Dương, có tôi ở đây, không ai có thể làm khó dễ cậu."

Nhìn thấy trưởng thôn cười tươi như vậy, Tần Giang liền biết trong lòng trưởng thôn đang suy nghĩ cái gì.

Rốt cuộc, việc phát hiện ra thịt linh chi trong thôn có thể được ghi vào gia phả.

Nếu đây thực sự là thịt linh chi, thì trưởng thôn có thể bổ sung thành tích của mình vào gia phả.

Rốt cuộc, thịt linh chi chỉ có thể được tìm thấy ở những ngôi làng có phúc khí sao.

Điều này không phải có nghĩa là ông ấy là một trưởng thôn giỏi sao?

Dưới ánh mắt háo hức của mọi người, Tần Giang im thôn một lúc rồi nói:

“Đây không phải là thịt linh chi, đây là… một sản phẩm silicone dành cho nam giới, dùng để giải tỏa căng thẳng.”

Tần Giang vừa nói xong, nụ cười trên mặt mọi người đều cứng đờ.