Chương 43: Cụ thật sự rất mạnh miệng!

Cho nên mạnh miệng có ích lợi gì đâu?

Tần Giang tùy ý ấn vào chân, ông lão đau đớn kêu lên thảm thiết, bộ dáng không còn giống người cứng rắn trước đó nữa.

Cái gì mà người tập võ, bây giờ lại khóc như một cô bé?

“Buông ra, nhanh lên…”

Ông lão đau đến khó thở.

Bà lão ở một bên cũng rất lo lắng.

"Cậu bác sĩ trẻ tuổi à, cậu ấn lên ông ấy như vậy sẽ không có vấn đề gì phải không? Ông lão nhà tôi bị bệnh tim, cậu đừng có ấn ông ấy đến hỏng mất."

Tần Giang làm ra vẻ mặt trấn an bà lão.

"Chân của ông lão gần như phế bỏ rồi, không có cháu ấn vào cũng gần như phế bỏ."

"Cháu hiện tại ấn như vậy, chẳng qua là đang giúp cụ ông ấn ra máu bầm đang ứ đọng trong này, có thể dễ dàng loại bỏ."

Quả nhiên, Tần Giang vừa dứt lời, mọi người đều nhìn thấy trên chân ông lão có vết máu bầm đen.

Lúc đầu, tình trạng máu bầm chỉ là một điểm, nhưng ngay sau đó nó đã lan ra toàn bộ bề mặt.

Cảm giác như một giọt mực rơi xuống tờ giấy trắng rồi lan ra tứ phía. Thật đáng sợ!

Nhìn thấy vết bầm tím ngày càng nhiều, bà lão sợ hãi, vội vàng hỏi: "Cậu bác sĩ trẻ, chúng ta phải làm sao đây? Cũng không thể để ông lão nhà tôi bị tàn phế, ông ấy chính là chân sắt số một ở Cẩm Thành!"

Tần Giang trợn mắt.

“Còn là chân sắt số một Cẩm Thành, cho dù ông ấy là chân sắt giỏi nhất thế giới với loại vết thương này cũng sẽ phế bỏ.”

“Nhưng hai cụ đã gặp được cháu thì vẫn có thể chữa khỏi.”

Tần Giang nói xong liền lấy con dao phẫu thuật đã tiệt trùng ra, sử dụng nó một cách chuyên nghiệp, theo kết cấu của các cơ, anh cắt một vết nhỏ ở trên chân ông lão.

Dòng máu đen cuối cùng cũng tìm được lối thoát và không ngừng chảy ra theo vết thương.

Máu tím đen tràn ra trên mặt đất, khiến Lưu Nham đứng ở một bên không khỏi cau mày.

"Cậu bác sĩ trẻ tuổi này, máu huyết bầm này nhìn không giống như máu bầm thông thường."

Bà lão mặc dù không hiểu biết y thuật, nhưng sống gần như cả đời, chuyện kỳ quái gì mà chưa từng nhìn thấy qua.

Trước đây bà đã từng xem phương pháp điều trị lấy máu ở các phòng khám y tế khác, nhưng tình trạng máu bầm không quá sậm màu như vậy, khiến người nhìn thoáng qua liền tưởng có chuyện gì đó không ổn.

Tần Giang vừa lấy máu vừa nói: "Máu này không chỉ là máu bầm thông thường."

“Nói chung, máu bầm thông thường có thể được người bình thường trực tiếp hấp thụ, chỉ cần mao mạch lành lại, máu bầm có thể được hấp thụ trên đường đi.”

“Thể chất của người già kém hơn, khả năng chữa lành vết thương cũng kém hơn, vì vậy tốc độ hấp thụ máu bầm chậm hơn nhiều so với người trẻ tuổi.”

“Máu này đã được giữ lại trong cơ thể ông lão ít nhất ba năm.”

Lời nói của Tần Giang khiến mọi người không thể tin được.

Máu bầm tồn tại trong cơ thể trong ba năm?

Không có gì ngạc nhiên khi mọi thứ đều không ổn với ông lão này, cái chân này vẫn có thể đi lại được quả thực là một kì tích.

Ông lão dường như nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ông lão ở một bên run rẩy hỏi: “Còn có thể cứu được cái chân này của tôi sao?”

Tần Giang bình tĩnh gật đầu. "Nhất định có thể cứu được, nhưng trước tiên cháu phải loại bỏ mảnh xương chân gãy, để nó không tiếp tục chèn ép lên dây thần kinh ở chân của cụ."

Nghe Tần Giang nói lời này, khuôn mặt của cả ông lão và bà lão đều không được tự nhiên.

"Cậu bác sĩ này, ý của cậu là phải phẫu thuật?"

Trong mắt hai ông bà lão, nếu muốn loại bỏ mảnh xương này trong cơ thể thì nhất định phải làm phẫu thuật.

Chưa kể phẫu thuật tốn rất nhiều tiền, thậm chí ông lão đã lớn tuổi, thân thể không thể chịu đựng được.

Dường như biết hai người đang lo lắng điều gì, Tần Giang vừa lấy túi kim ra vừa nói:

"Không cần phẫu thuật, chỉ cần lấy ra mảnh xương nhỏ là được, rất nhanh.”

Nói xong Tần Giang liền lấy ra ba chiếc kim bạc, châm vào bắp chân của ông lão.

Ông lão còn chưa kịp phản ứng, Tần Giang đã sát trùng dao phẫu thuật, mở miệng vết thương ở trên bắp chân của ông lão.

Tất cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều thốt lên.

"Trời ạ, trực tiếp khai đao lấy xương ra à? Đùa tôi à?"

"Tôi làm phẫu thuật hơn chục năm rồi mà không dám làm như cậu ấy. Nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, liền hoàn toàn xong đời."

"Nhanh lên, nhìn xem, anh ấy thực sự đã lấy được xương ra, cái này cũng quá lợi hại!"

Ca phẫu thuật của Tần Giang rất táo bạo, bác sĩ càng chuyên nghiệp, bọn họ càng nghĩ Tần Giang bị điên.

Đừng nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc phẫu thuật để loại bỏ một khối xương nhỏ.

Phải biết rằng màng, cơ, dây thần kinh và các mô khác được phân bố khắp nơi trong cơ thể con người.

Nếu một trong các dây thần kinh hoặc cơ bắp vô tình bị cắt đứt chỉ bằng một cái lắc tay, người bệnh sẽ để lại những di chứng vô cùng nghiêm trọng không thể cứu chữa suốt đời.

Tần Giang ném một mảnh xương đã ố vàng và đen vào đĩa sứ, sau đó dùng gạc bọc lại, bảo ông lão ngồi đợi trong khi anh vào phòng phối thuốc chuẩn bị thuốc.

Bà lão giơ ngón tay cái lên với ông lão.

“Ông lão, ông có thể làm được, cậu bác sĩ trẻ tuổi dùng dao cắt đứt mở chân của ông lấy ra mẫu xương, nhưng ông lại không rên một lời, ông thật kiên cường!”

Ông lão cố nở một nụ cười, nhưng một câu đều nói không nên lời.

Bởi vì vừa rồi ông có thể cảm giác được Tần Giang dùng dao loại bỏ mảnh xương.

Chẳng qua không đau.

Giống như bị người khác nhéo vào mảnh thịt chết ở khuỷu tay, cảm giác không mạnh.

Nhưng dù vậy, ông lão vẫn lo lắng.

Suy cho cùng, lấy thứ gì đó từ chính cơ thể mình ra, đây cũng có thể được xem là một cuộc tiểu phẫu phải không?

Một lúc sau, Tần Giang lấy ra hắc ngọc đoạn tục cao đã được điều chế tốt, cùng với băng gạc trực tiếp đắp lên vết thương cho ông lão.

Tần Giang rút kim bạc ra khỏi chân ông lão, ông lão lập tức mở to hai mắt, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Bà lão thấy vậy vội vàng hỏi: “Ông à, ông bị làm sao vậy?”

Ông lão xua tay ra hiệu rằng ông không sao.

Lúc này ông không muốn nói một lời nào.

Nhưng Tần Giang ở một bên giải thích: “Cháu rút ra mấy cây kim bạc từ trên người cụ ông, cho nên hiện tại cụ khôi phục lại tri giác, sẽ cảm thấy rất đau đớn.”

Ông lão lắc lắc đầu, cố thốt ra vài lời.

"Không đau, không có việc gì lớn."

Tần Giang giơ ngón tay cái lên với ông lão.

Cụ à, cháu không biết cụ có chân sắt không, nhưng cháu nghĩ cụ có cái miệng sắt.

Cái miệng này của cụ thật cứng!

"Yên tâm đi, hắc ngọc đoạn tục cao còn chưa có phát huy tác dụng, cụ sẽ sớm cảm nhận được."

Tần Giang vừa nói xong, ông lão nhịn không được hét lên một tiếng.

Tần Giang mỉm cười khi nghe thấy ông lão hét lên thảm thiết.

Ông lão không phải mạnh miệng sao?

Tại sao bây giờ cụ lại hét to hơn bất cứ ai khác?

"Bác sĩ, cao dược này là gì vậy? Có thể đổi loại khác được không? Đau quá!"

Tần Giang lắc đầu từ chối: “Đổi không được, chỉ có cao dược này của cháu mới có thể chữa khỏi cái chân cho cụ, nếu không muốn trở thành kẻ tàn tật, thì hãy thành thật chịu đựng."

Tần Giang đối với ông lão một chút cảm thông cũng không có.

Suy cho cùng, nếu ông lão không dùng chân đá vào cột sắt cho vui thì chân ông đã không bị như thế này.

Không phải chân cụ là chân sắt số một Cẩm Thành sao?

Phải có một cái giá phải trả.

Trong lúc hắc ngọc đoạn tục cao tiếp tục phát huy tác dụng, Tần Giang chỉ vào trên bàn mã QR.

"Thanh toán, tổng chi phí điều trị là 31.000.”