Cú đá của ông lão khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng.
Đây thực sự là một cây cột sắt!
Cứ như thế, quất cái chân lên?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chết lặng.
“Cụ ông này có năng lực nha, chẳng trách ông ấy có hàng trăm nghìn người hâm mộ.
“Có anh em nào hiểu biết có thể giải thích cho em biết không, đây có phải là công phu thực sự không?”
“Tôi có học tán thủ, tất cả những gì tôi có thể nói là ông ấy thực sự rất tàn nhẫn.”
(Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).) Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao; Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự; Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.
Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.)
“Trời má ơi, âm thanh cái chân quất vào cây cột sắt này thật rõ ràng, đây có phải là Iron Man trong truyền thuyết không?”
“Thiết Quải Lí: Tôi đã từng chơi như thế này khi còn chân.”
Chưa kể khán giả cho rằng ông lão rất tàn nhẫn, ngay cả Tần Giang cũng cho rằng ông rất hung hãn!
Đây là cuộc đối đầu trực diện giữa xương và sắt!
“Cụ ơi, cụ thực sự không thấy đau sao?”
Lưu Nham kinh ngạc hỏi.
Ông lão cười khinh thường.
“Tôi là một võ sư đã luyện tập công phu chân sắt hơn 40 năm, làm sao tôi có thể cảm thấy đau đớn?”
“Kỳ thật mỗi ngày tôi đều đá chân vài lần như thế này mới có thể vui vẻ.”
“Tôi không cảm thấy đau, tôi chỉ đang tận hưởng cảm giác thích thú khi đá chân lên cột sắt mà thôi.”
Lời nói của ông lão quá kiêu ngạo.
“Ai lại có cảm giác thích thú khi đá chân như thế này chứ?”
“Cụ à, cụ có phải là người pha trộn các ký tự trong chữ cái không, ở tuổi của cụ cũng có nhiều niềm vui lắm phải không?”
Thấy ông lão bình tĩnh một cách tự nhiên, trông ông thực sự không có vẻ gì là đau đớn.
Lưu Nham nhịn không được hỏi: "Cụ à, cụ cũng có năng lực đặc biệt sao?"
Lời nói của Lưu Nham một lần nữa kí©h thí©ɧ ông lão.
Ông lão nhướng mày.
"Ý của cô là gì? Cô có thể nói công phu của tôi kém, nhưng không thể nói rằng tôi có năng lực đặc biệt, cô đây là đang xúc phạm tôi!"
Lưu Nham vừa định giải thích thì ông lão bất ngờ tung ra ba đòn nhanh như tia sét.
Hey! Hô! Ha!
Bang! Bang! Bang!
Ông lão đưa chân quất liên tiếp ba phát vào cột, khiến cho cột sắt kêu vang.
Những người không biết rõ sự việc sẽ nghĩ rằng có một ngôi chùa ẩn trong phòng khám, điểm giờ cơm trưa.
Lưu Nham bị làm cho hoảng sợ không nhẹ, không ngờ rằng ông lão này lại có tính khí thất thường như vậy, mỗi khi bị nhắc nhở đều sẽ ra mặt.
Bà lão ở một bên rất đắc ý kiêu ngạo, ưỡn ngực ra như một con công nhỏ kiêu hãnh.
Nhìn xem, đây là ông lão nhà tôi, chân sắt số một Cẩm Thành!
Ông lão sau khi đánh ra ba phát, chân phải vẫn chưa hạ xuống hoàn toàn mà nhấc gót chân lên khỏi mặt đất, kiễng mũi chân lên.
Tần Giang nhìn thoáng qua có thể biết có chuyện gì đó không ổn.
“Cụ ơi, chân cụ không thể cử động được nữa mà còn nói không đau sao?”
Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Cậu thì biết cái gì? Tôi chỉ là đang định thế hai chân mà thôi.”
“Bây giờ tôi chuyển trọng lượng cơ thể sang chân trái và giữ chân phải cách mặt đất. Điều này sẽ giúp tôi dễ dàng đá ra nhanh hơn, bất ngờ và nhanh như chớp!”
“Không phải tôi vừa trình diễn xong sao, nó chưa đủ nhanh à?”
Tần Giang giơ ngón tay cái lên với ông lão.
Lợi hại!
Tất cả điều này có thể trở thành hiện thực, phỏng chừng lời nói dối này ngay cả chính mình cũng bị lừa.
Tần Giang tiếp tục hỏi: "Cụ à, sao trán đổ mồ hôi, mặt đỏ như vậy?"
Ông lão bình thản ung dung.
“Đó là bởi vì tôi mới sử dụng công lực cho ba cú vừa rồi, đã tiêu hao không ít sức lực, nên mới thành ra thế này.”
“Vậy cụ ơi, sao chân cụ lại sưng tấy vậy?”
"Đánh rắm! Này là tôi đang vận khí của mình đến nơi đó để bảo vệ chứ không phải sưng tấy, tiểu tử ngươi rốt cuộc có biết nói chuyện hay không!"
Đến lúc này, trong lòng Tần Giang đã hiểu
rõ.
Bà lão ở bên cạnh nói: “Vị bác sĩ trẻ tuổi này, ông lão nhà tôi rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?”
Tần Giang bình tĩnh nói: "Ồ, giống như những người có năng lực đặc biệt trước đó, đều là người mạnh miệng."
Ông lão nghe xong không vui, còn muốn biểu diễn.
Tần Giang nói thẳng: “Cụ à, nếu không muốn đôi chân của mình trở nên phế thì tốt nhất đừng đá nữa.”
“Gần đây cụ có cảm thấy chân đau dữ dội hay không, thậm chí cả thắt lưng của cụ cũng bắt đầu đau?”
“Buổi tối ngủ không ngon, trằn trọc mãi phải không?”
Bà lão ở một bên gật đầu liên tục.
“Đúng, đúng, đúng, ban đêm ông ấy trằn trọc, lăn qua lộn lại, không biết là đang làm gì, điều này khiến ban đêm tôi cũng ngủ không ngon.”
Tần Giang tiếp tục: "Có phải hiện tại đến ngày mưa càng đau hơn hay không, hoặc là ăn hải sản gì đó, uống chút canh sẽ khiến tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn?"
Bà lão vỗ tay.
“Ai nha, bác sĩ trẻ tuổi này, lời cậu vừa nói làm tôi nhớ ra, ông ấy lúc trước rất thích ăn món canh tôi hầm, nhưng bây giờ ông ấy không động đến món canh đó nữa.”
Tần Giang gật đầu.
“Đây cũng không phải là điều rắc rối nhất, điều rắc rối nhất là thường xuyên thức dậy vào ban đêm và luôn cảm thấy muốn đi tiểu, nhưng khi đi ra tới nhà vệ sinh thì lại không tiểu được phải không?”
Lần này không chỉ có bà lão, mà cả ông lão cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Tần Giang.
Thật lợi hại!
Làm thế nào mà chàng trai trẻ này biết được!
Tần Giang bình tĩnh nói: “Chân của cụ bị gãy là do luôn đá vào cột sắt, hơn nữa còn bị viêm, theo Trung y, đây là vết thương tiềm ẩn.”
“Dựa theo người bình thường thì đã sớm đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng cụ thì lại không đến bệnh viện kiểm tra phải không?”
Ông lão hừ một tiếng, còn ở đó mạnh miệng nói.
“Chàng trai trẻ, đừng nghĩ hiện tại tôi đang nghiên cứu võ thuật, nhưng thực ra khi tôi mười mấy tuổi đã học y.”
“Tôi thành thạo về chấn thương xương, ngoại thương, nội thương, v.v.”
"Y thuật của tôi là do tự mình học tập bằng cách thu thập thành tựu to lớn trong dân gian, cậu không cần phải lo tôi bị thương, tôi căn bản không có bị bệnh, chính là bà lão này cho rằng tôi có bệnh, cương quyết đưa tôi đi khám bác sĩ."
Vua mồm mép mạnh mẽ chính là gì?
Chính là đây!
Đôi chân của ông lão đã tím tái, nhưng ông vẫn đang nói về việc ông thông thạo Trung y và không thể bị thương.
Tần Giang lười nói nhảm, trực tiếp dời ghế, nói với ông lão: “Nếu cụ ông nói chân mình là chân sắt, không cảm thấy đau, nếu đã như vậy, cụ để cháu xoa bóp khai thông cho cụ một chút, xem thử có phải thật sự như vậy không?”
Ông lão hừ lạnh một tiếng, đi tới, ngồi xuống.
“Tôi còn có thể sợ cậu sao?”
“Cậu xoa bóp tùy thích, nếu tôi hét lên đau đớn, tôi sẽ thua!”
Tần Giang gật đầu.
Tốt lắm, anh thích người mạnh miệng như ông lão này.
Tần Giang dùng tay trái nhấc chân của ông lão lên, đặt lên đùi anh.
Sau đó anh ấn một tay về phía vùng da đỏ, sưng tấy và tím của ông lão.
Ông lão rõ ràng cả người giật bắn, ánh mắt đột nhiên trở nên tập trung.
Nhưng ông lão dù sao cũng là ông lão mạnh miệng.
Đau như vậy.
Ông lão cũng chỉ cố chịu đựng, không rên một tiếng
“Cụ à, có đau không?”
Ông lão lắc đầu.
Tần Giang gia tăng thêm lực, sử dụng một số kỹ thuật xoa bóp.
Biểu cảm trên khuôn mặt của ông lão đột nhiên thay đổi, ông lão mang mặt nạ đau đớn.
“Cụ à, có đau không?”
Ông lão vẫn kìm nén, lắc đầu, nhưng nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt.
Bà lão đứng bên cạnh không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy rất đau lòng.
“Nếu ông cảm thấy đau, hãy nói sự thật với bác sĩ, tại sao ông lại chịu đựng như vậy làm gì?”
Ông lão trừng mắt nhìn bà lão, cảm thấy bà lão đã xem thường mình.
Lúc này, Tần Giang không còn nhịn nữa, trực tiếp dùng hai tay ấn vào huyệt đạo.
"Aaaaaa!"
Ông lão rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, hét lên một tiếng thảm thiết!
“Đừng ấn nữa! Buông tay!”
“Gãy rồi, gãy rồi!”
“Đau, đau quá, buông ra đi, đồ súc sinh!”
Tiếng hét thảm thương của ông lão quả thực làm cho người nghe đau lòng, muốn rơi nước mắt.
Tần Giang nhẹ nhàng nói: "Cụ à, cụ chịu đựng quá lâu rồi.”