Chương 40: Hắc ngọc đoạn tục cao

Nghe Tần Giang giải thích, mọi người chợt hiểu ra.

“Thì ra là thế, thảo nào trước đó anh Uông chưa từng bị điện giật, hóa ra anh ấy có vết chai ở ngón tay, vận khí thật tốt.”

Là một người thợ điện, Uông Phát thường phải làm những công việc tay chân nặng nhọc.

Cho dù là giúp nâng dây hay di chuyển hộp điện, những việc này đều rất tốn sức và khiến những ngón tay gặp ma sát nhiều.

Qua nhiều năm, các ngón tay của Uông Phát ngày càng xuất hiện nhiều vết chai.

Do vết chai có điện trở rất cao nên mỗi khi Uông Phát dùng ngón tay nắm hoặc chạm vào dây điện, quả thực có một dòng điện chạy qua cơ thể anh ta, nhưng nó rất nhỏ.

Đây cũng là lý do tại sao Uông Phát có thể cảm thấy tê tê, đau nhức nhưng vẫn ổn, không có việc gì.

Đây cũng là nguyên nhận tại sao anh ta có thể làm cho bóng đèn sáng lên.

Uông Phát vẫn không tin.

“Vậy tại sao mỗi lần chạm vào điện trái tim của tôi lại cảm thấy thoải mái như vậy?”

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, đó là di chứng của việc bị điện giật trước đó lưu lại.”

“Trái tim vốn là một cơ quan tương đối mỏng manh và nhạy cảm, lần gần đây nhất anh bị điện giật đã tác động đến nhịp đập của trái tim, khiến nhịp tim đập không đều và thường xuyên đánh trống ngực.”

“Mà mỗi khi anh chạm phải điện, một dòng điện nhỏ sẽ chạy qua cơ thể anh, đến trái tim của anh, ảnh hưởng đến nó một lần nữa.”

“Điều này sẽ khiến anh cảm thấy rất thoải mái, như thể trái tim của anh đang được mát xa, nhưng trên thực tế, cảm giác này là không bình thường, anh không nên đối xử với trái tim mình theo cách này.”

Trên thực tế, trong cơ thể người bình thường đều có dòng điện sinh học, hơn nữa dòng điện sinh học này khá quan trọng đối với toàn bộ cơ thể con người.

Uông Phát tiếp xúc lâu với điện, dòng điện bên ngoài sẽ cản trở dòng điện sinh học, rất có thể gây ra những tác hại không rõ nguồn gốc đối với cơ thể.

Thấy vẻ mặt Uông Phát vẫn nghi ngờ không tin, Tần Giang đơn giản nói thẳng: "Nếu anh còn không tin, vậy tôi cũng không thể làm gì được."

“Tôi chỉ có thể nhắc nhở anh rằng trước khi làm điều nguy hiểm như vậy, hãy nghĩ nhiều hơn đến gia đình, bạn bè và những người yêu thương anh.”

Uông Phát nghe Tần Giang nói.

Uông Phát cũng cảm thấy sợ hãi khi nghĩ rằng vừa rồi mình gần như bị tử thần bắt đi.

Uông Phát nhanh chóng đứng dậy, bày tỏ lòng biết ơn với Tần Giang.

“Cảm ơn bác sĩ Tần, tôi hiểu rồi trên đời này không có năng lực đặc biệt nào cả.”

Tần Giang vui vẻ gật đầu.

Thật tốt khi biết điều này.

Rốt cuộc, ở đó còn có hai người nghĩ rằng họ cũng có năng lực đặc biệt, cả hai đều không có kết quả tốt đẹp.

Tần Giang chỉ vào mã thanh toán trên bàn.

“Không cần cảm ơn, chỉ cần trả tiền là được, ba nghìn hai mươi.”

Uông Phát không phản đối, lấy điện thoại di động ra quét mã QR và trực tiếp thanh toán.

Tần Giang cứu mạng chỉ với 3.020 nhân dân tệ, vốn đã rất rẻ.

Đinh.

[Đã phát hiện ra ký chủ thẳng thắn với bệnh nhân, nói ra bệnh tình giấu kín của bệnh nhân, điều này giúp ích rất nhiều cho bệnh nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.]

[Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng: Hắc ngọc đoạn tục cao]

Hử?

Hắc ngọc đoạn tục cao!



Loại thuốc này thực sự tồn tại trên thế giới này sao?

(Được ví như thần dược trị thương, khôi phục xương cốt, hay được nhắc tới trong truyện, phim kiếm hiệp, game onl kiếm hiệp cũng có nhắc tới.)

Tần Giang cả người trở nên tràn đầy sinh lực.

Đây là một thứ tốt, nếu nó thực sự giống như những gì được viết trong tiểu thuyết, chẳng phải có thể kiếm được bộn tiền sao?

“Bác sĩ Tần, vì không còn gì khác nên chúng tôi rời đi trước.”

Trong lúc Tần Giang còn đang nhận công thức phối dược hắc ngọc đoạn tục cao, Uông Phát đã trả tiền, cảm ơn Tần Giang rồi cùng vợ con rời đi.

Uông Phát vừa rời đi, Quách Long và Đổng Hàn cũng đứng dậy rời đi.

Cao Dương theo sát, nói sẽ về đăng một chuyên mục, giúp Tần Giang giới thiệu khách.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khám chỉ còn lại Tần Giang và đám người Lưu Nham.

Tần Giang ngồi trên ghế, uống trà, nhắm mắt tiếp thu kiến

thức về Hắc ngọc đoạn tục cao.

Nhưng hành động của anh khiến người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy rất cao thâm, khó đoán.

“Bác sĩ Tần đây là đang làm gì, nhắm mắt dưỡng thần sao?”

“Không đúng, tôi nghĩ anh ấy đang đọc một cuốn sách y.”

“Anh bạn đừng nói chuyện vớ vẩn, đang nhắm mắt làm sao đọc sách y? Anh bạn đừng nói là bác sĩ Tần có khả năng thấu thị?”

“Người anh em, anh có biết trên thế giới này có thứ gọi là cung điện ký ức không? Anh không ngạc nhiên tại sao bác sĩ Tần còn trẻ như vậy mà trên bàn làm việc không có một cuốn sách y nào sao?”

Ngay khi loạt hình luận này xuất hiện, mọi người đều choáng váng.

Có vẻ như đó là sự thật!

Khi đến một phòng khám Trung y, chưa kể các bác sĩ trẻ, ngay cả các bác sĩ lớn tuổi cũng phải có trong tay một cuốn sách y mở sẵn.

Bệnh nhân tới thì khám, không có bệnh nhân thì đọc sách.

Tại sao?

Bởi vì có quá nhiều thứ phải học trong lĩnh vực Trung y, quá phức tạp.

Không chỉ phải đọc những cuốn sách y người xưa để lại mà còn phải học hỏi những kiến

thức y học hiện đại.

Điểm chết người chính là có rất nhiều sách y học cổ xưa có nhiều điểm sai sót, cần phải kết hợp kinh nghiệm của bản thân để đánh giá xem cái nào đúng, cái nào sai.

Tuy nhiên, bọn họ theo dõi phát sóng trực tiếp lâu như vậy, mới phát hiện bàn của Tần Giang rất sạch sẽ.

Hơn nữa dù là bệnh gì đi chăng nữa, Tần Giang cơ hồ đều có thể chữa khỏi!

Điều này thật khủng bố.

Chẳng lẽ trong đầu Tần Giang thật sự có một cung điện ký ức sao?

Ngay khi mọi người đang nghĩ vậy thì một bà lão từ bên ngoài đỡ một ông lão tiến vào.

“Bác sĩ, phiền cậu kiểm tra cho ông lão nhà tôi, gần đây ông ấy phát sốt, hơn nữa hay ra mồ hôi, ông ấy không thể ngủ ngon vào ban đêm.”

“Tôi rất lo lắng, cậu giúp tôi kiểm tra cho ông ấy xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Nhìn thấy lại có khách tới, Tần Giang mở mắt ra, mỉm cười.

Chỉ vừa nhìn thoáng qua, Tần Giang chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Tần Giang hỏi: “Cụ ông, chân cụ bị làm sao vậy?”

Ông lão nhướng mày, tỏ vẻ uy nghiêm mà không hề tức giận.

“Chân tôi không có vấn đề gì cả.”

Tần Giang cau mày: “Không có, sao cháu cảm thấy chân của cụ có vấn đề?”

Tần Giang đưa tay định chạm vào chân ông lão, ai ngờ ông lão lại rút chân ra sau nhanh hơn bất cứ ai.

“Đây là Chân sắt Cẩm Thành của tôi, cậu làm sao có thể tùy tiện đυ.ng vào nó? Cậu có phải là bác sĩ không? Cậu có biết cách khám chữa cho bệnh nhân không?”

Nhìn thấy ông lão có phản ứng lớn như vậy, Tần Giang có chút bối rối.

Còn không phải là kiểm tra cái chân sao? Tại sao lại phản ứng kịch liệt như vậy?

Bà lão cũng giải thích: “Ông nhà tôi là người như vậy, ông ấy là người luyện võ và là người cuồng võ.”

“Đôi chân của ông ấy rất quý giá, không ai được phép chạm vào chúng, còn nói là cái gì tuyệt học gia truyền hay thứ gì đó đại loại như vậy.”

Thoạt nhìn bà lão có vẻ như đang phàn nàn khi nói điều này nhưng thực ra bà ấy đang khoe ra.

Nụ cười trên khuôn mặt bà cũng khó có thể che giấu.

Tần Giang nhịn không được hỏi: “Chân sắt của cụ thực sự nổi danh như vậy sao?”

Bà lão càng hưng phấn hơn, nhanh chóng nói: "Nói thế nào đây, ông ấy là một người nổi tiếng nhỏ trên Internet, có hàng trăm nghìn người hâm mộ."

Ông lão chắp tay sau lưng, lỗ mũi gần như phồng lên trời, khịt mũi một tiếng.

Tần Giang cũng kính nể.

Nếu ông lão có hàng trăm nghìn người hâm mộ thì chắc chắn ông lão phải thực sự có năng lực.

Tần Giang không nói tới việc kiểm tra đôi chân nữa.

“Cụ ông, phiền cụ đặt tay lên đây, cháu sẽ bắt mạch cho cụ.”