Người phụ nữ đi tới cùng hai người và tự giới thiệu.
Sau đó Tần Giang mới biết người phụ nữ tên là Dương Nguyên, là nhân viên bán mỹ phẩm ở một trung tâm mua sắm gần đó.
Người đàn ông tên là Uông Phát, anh ta là thợ điện ở trung tâm mua sắm.
Con trai anh ta, Uông Tài, là học sinh của một trường tiểu học năm sao gần đó.
Dương Nguyên lo lắng nói: "Bác sĩ, vừa về đến nhà, tôi đã nhìn thấy chồng và con trai tôi như thế này, anh có thể giúp tôi lấy bóng đèn ra khỏi miệng hai người bọn họ được không?"
Tần Giang đi tới, xem xét kỹ miệng bọn họ, phát hiện miệng của hai người bọn họ đã bị biến dạng nhẹ do há miệng trong thời gian dài.
Đặc biệt nướu của cậu bé đã bắt đầu chảy máu, niêm mạc khoang miệng cũng xuất hiện tơ máu.
“Không dễ để lấy cái này ra.”
Tần Giang dùng tay lấy ra, phát hiện bóng đèn không hề động đậy.
Tần Giang có chút tức giận.
"Sao lại muốn nhét bóng đèn vào miệng?"
Dương Nguyên vỗ mạnh vào mông cậu con trai.
“Còn không phải do đứa trẻ chết tiệt này sao! Khi nó đang lướt điện thoại, nhìn thấy trên mạng nói rằng nếu đưa bóng đèn vào miệng thì không thể lấy ra được, nó không tin nên chính mình thế nào cũng phải thử một lần, kết quả lại thành ra như thế này!"
Tần Giang nhịn không được liếc mắt nhìn về phía cậu bé một cái.
Ồ, vẫn có thể hiểu được hành động nghịch ngợm này của cậu bé.
Tần Giang chỉ vào Uông Phát.
"Còn anh ta thì sao? Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn cũng không hiểu chuyện nốt sao?"
Khuôn mặt già của Uông Phát đỏ bừng, không nói nên lời.
Dương Nguyên đưa tay ra, véo vào cánh tay của Uông Phát.
“Lúc về nhìn thấy con trai tôi bị như vậy, anh ấy cho rằng con trai tôi ngốc nghếch nên phải chứng minh cho con trai mình thấy bóng đèn có thể lấy ra được.”
“Cho nên liền thành ra như vậy!”
Tần Giang vỗ trán một phát, không nói nên lời.
Cái quái gì thế này!
Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cười lớn ha ha, đồng thời cũng cảm thấy rất tò mò.
“Các huynh đệ, có ai thử qua chưa? Có đúng là cho bóng đèn vào miệng thì không thể lấy ra được không?”
“Tuy rằng chưa có thử qua, nhưng nếu là tôi, nếu có thể nhét vào, nhất định có thể lấy nó ra được.”
"Người anh em lầu trên, đừng lừa người khác, đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn đâu."
"Tôi cũng cảm thấy hai cha con này quá ngu ngốc nếu cho vào được thì chẳng có lý gì lại không thể lấy nó ra được, mỗi lần mở miệng đều có kích thước như nhau!"
Vấn đề bóng đèn nhỏ này đã trực tiếp gây ra cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.
Tần Giang vòng quanh hai cha con mấy lần nhưng vẫn không tìm được giải pháp tốt.
Nếu hai cha con có vấn đề về thể chất hoặc bệnh tật, Tần Giang tự tin có thể giải quyết được.
Nhưng việc bóng đèn bị kẹt trong miệng hoàn toàn là vấn đề vật lý.
Tìm anh cũng vô dụng!
Châm cứu, xoa bóp, thuốc sắc, thuốc đắp, hết thảy đều vô dụng!
Lưu Nham ở bên cạnh đưa ra đề xuất.
“Sao không cho chút nước xà phòng vào đó xem có thể khiến bóng đèn trượt ra ngoài được không?”
Tần Giang lắc lắc đầu.
“Hiện tại bóng đèn chủ yếu bị kẹt do răng, nếu chỉ dùng nước xà phòng bôi trơn, sợ vẫn không lấy ra được.”
Đúng lúc này, Uông Tài đột nhiên che lại cổ họng của mình, sắc mặt có chút tái mét.
Tần Giang ngay lập tức nhận ra bóng đèn đã bị mắc kẹt trong miệng quá lâu, khiến khoan miệng cậu bé bị sưng tấy, gây tắc nghẽn đường thở.
"Đừng lộn xộn, để tôi làm!"
Thấy con trai thở hổn hển, Dương Nguyên vội vàng đứng sang một bên.
Tần Giang nhờ Dương Nguyên giữ Uông Tài không cho cậu bé cử động, sau đó nhanh chóng lấy nhíp ra, dùng dầu parafin làm chất bôi trơn, để bề mặt của bóng đèn tách khỏi bề mặt miệng, mở đường thở ra nhiều nhất có thể.
Tần Giang sau khi thực hiện một loạt thao tác, Uông Tài cuối cùng cũng có thể thở được.
Nhưng nhìn cậu bé mồ hôi đầm đìa, Tần Giang biết đứa trẻ này vẫn đang trong tình trạng thiếu oxy.
Không thể chờ đợi được nữa, nếu không sẽ càng nguy hiểm hơn!
Tần Giang trước tiên lấy ra mấy mảnh vải mỏng, cẩn thận dùng nhíp đặt vào khe hở trong miệng.
Sau đó, sau khi dùng dầu parafin bôi trơn hoàn toàn, anh nói với Dương Nguyên: "Để cậu bé úp mặt xuống, tốt nhất là nằm bò xuống, tôi đem bóng đèn đập vỡ."
Dương Nguyên làm theo lời Tần Giang, Tần Giang cầm cái nhíp, thật cẩn thận đập vào mặt ngoài bóng đèn.
Tần Giang không dám dùng quá nhiều lực.
Vì nếu dùng lực quá mạnh, mảnh vỡ của bóng đèn sẽ làm xước miệng Vương Tài, khiến cậu bé bị thương thứ cấp.
Nhưng nếu lực quá nhỏ thì bóng đèn sẽ đập hết lần này tới lần khác, nhưng vẫn không thể làm vỡ.
Đây là một việc cần phải tinh tế, tất cả mọi người đang xem đều trở nên khẩn trương, ngừng thở.
Bụp.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, bóng đèn cuối cùng cũng đã bị đập vỡ thành từng mảnh.
Tần Giang thừa thắng xông lên, sau khi gõ bể những phần khác của bóng đèn, anh chậm rãi lấy phần còn lại của bóng đèn ra khỏi miệng cậu bé.
Với kinh nghiệm này, Tần Giang nhanh chóng giúp Uông Phát xử lý bóng đèn trong miệng.
Sau khi cẩn thận giúp hai người gỡ mảnh kính vỡ ra khỏi miệng, gia đình ba người nhanh chóng cảm ơn Tần Giang.
"Cám ơn bác sĩ Tần, nếu không có anh, chúng ta cũng không biết phải làm sao!"
Tần Giang trừng mắt nhìn Uông Phát.
"Anh là một người cha, không thể suy nghĩ kỹ về việc mình làm sao?"
“Anh chính là tấm gương cho con cái, nếu anh làm những việc liều lĩnh như vậy, sau này con cái anh có noi gương theo anh không?”
Bị Tần Giang quở trách như vậy, Uông Phát cũng không tức giận, bởi vì anh biết Tần Giang quan tâm đến anh.
"Thực xin lỗi, bác sĩ Tần đã gây phiền toái cho anh, phí y tế ở đây là bao nhiêu?"
"Ba trăm."
Tần Giang chỉ vào mã QR.
"Điều quan trọng nhất là cho anh nhớ lâu dài, sau này không làm ra loại chuyện nguy hiểm này."
Uông Phát trả tiền, nhưng hệ thống lại không có ban thưởng gì.
Tần Giang trong lòng nghi hoặc.
Quả nhiên đây không tính là bệnh. Cho dù chữa khỏi cũng sẽ không có phần thưởng sao?
Lúc này, Dương Nguyên bỗng nhiên nói: "Chồng này, dù sao chúng ta cũng đã ở đây, sao không xem bệnh của anh một chút?"
Uông Phát do dự, không muốn khám bệnh.
Vừa nghe khám bệnh, Tần Giang lập tức phấn chấn trở lại.
Anh đã ở đây rồi, tôi có thể để anh chạy trốn được sao?
Tần Giang lập tức nghiêm túc nói: “Mặc kệ mắc phải loại bệnh gì, cũng không được giấu giếm bệnh tật, trốn tránh chữa trị.”
"Tôi sẽ khám chữa trị với giá cả hợp lý, công bằng, anh không cần phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, có bệnh gì thì cứ nói cho tôi biết."
Có lẽ anh ta đã bị ánh mắt chân thành, tha thiết của Tần Giang làm cho cảm động.
Uông Phát ngây thơ cười nói: "Thực ra đây không phải là bệnh tật. Mọi người đều nghĩ tôi bị bệnh, nhưng tôi nghĩ tôi có năng lực đặc biệt."
Vừa nghe đến bốn chữ “năng lực đặc biệt”, mọi người trong phòng khám đều bị sốc.
Quách Long và Đồng Hàn đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, ánh mắt phức tạp nhìn Uông Phát.
Lưu Nham không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy Lưu Nham cười, Uông Phát có lẽ đã mất đi uy nghiêm, thể diện, có chút không nhịn được, vì thế quay đầu nói: "Tôi không đùa với mấy người, tôi thật sự có năng lực đặc biệt."
Tần Giang nói ồ, ra hiệu cho Uông Phát bình tĩnh lại trước.
“Uông tiên sinh đúng không, trước tiên nói cho tôi biết, anh có năng lực đặc biệt gì?"
Uông Phát nghiêm túc nói: "Tôi không sợ điện."
Tần Giang sửng sốt.
Không sợ điện?
Chuyện này... sao có thể giống như không sợ nước nóng nhỉ?
Có lẽ vì sợ Tần Giang không tin nên Uông Phát trực tiếp tháo rời một cái bảng ổ cắm bên cạnh.
Tần Giang chưa kịp ngăn cản, Uông Phát đã trực tiếp duỗi ra hai ngón trỏ, lần lượt nhét vào tấm kim loại nguồn điện của đường dây trung tính và đường dây nóng!