Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phát Sóng Trực Tiếp: Tôi Là Một Bác Sĩ Trung Y Ngay Thẳng, Tất Cả Bệnh Nhân Của Tôi Đều Chết Trên Mạng

Chương 37: Anh em cùng đau khổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe Cao Dương hỏi như vậy, Tần Giang kiên nhẫn giải thích với anh ta.

“Nếu nhiệt độ cao như vậy đổ trực tiếp lên lưỡi, chắc chắn sẽ bị chín trực tiếp, không đơn giản như mấy mụn nước phồng rộp như vậy.”

“Cho nên Đổng sư phụ vẫn có một trình độ nhất định.”

Tần Giang rõ ràng là đang khen ngợi Đổng Hàn, nhưng Đổng Hàn càng nghe càng cảm thấy không ổn, cũng không biết không ổn chỗ nào.

Tần Giang lại nói: “Không phải mấy người các anh vẫn luôn ở đó quay phim lại sao?”

“Nếu xem video phát lại, anh có thể thấy rằng ngay từ đầu Đổng sư phụ thực sự đã uống rất chậm, trước mỗi lần uống, chú ấy đều thổi hơi vào cốc để hạ nhiệt.”

“Ngoài ra, sau khi nước nóng vào miệng, Đổng sư phụ không nuốt ngay mà ở trong miệng khuấy để tản nhiệt.”

“Vì vậy, mỗi ngụm nước nóng chú ấy uống vào thời điểm đó, nhiệt độ thực sự đã giảm xuống khoảng 50°C, nhiệt độ này đối với cơ thể con người có thể chấp nhận được.”

Với sự giải thích của Tần Giang, mọi người cuối cùng cũng đã hiểu được.

Lưu Nham ở bên cạnh cũng nói: “Khó trách trong miệng Đổng sư phụ mụn nước phồng rộp lại đều như vậy, thì ra là nguyên nhân này.”

Đổng Hàn nhịn không được nữa, vội vàng nói với Tần Giang: "Bác sĩ Tần, xin đừng bàn luận về cách uống nước của tôi nữa, xem vết phồng rộp trong miệng của tôi có thể chữa khỏi được không?"

“Tôi cảm thấy như mỗi hơi thở của tôi đều đau đớn.”

Nghe Đổng Hàn nói như vậy, những người khác không khỏi thương cảm cho hắn trong mấy giây.

Sở dĩ Đổng Hàn trở nên như vậy không phải vì bản thân hắn mạnh miệng sao.

Nhưng hắn mạnh miệng cũng không sao, nhưng lại gặp phải một kẻ tàn ác, xấu xa như Tần Giang.

Tần Giang chỉ vào mã QR trên bàn.

“Trả trước, mười lăm nghìn.”

Nghe thấy giá, Đổng Hàn lập tức mở to mắt.

“Đắt quá!”

Tần Giang vẻ mặt bình tĩnh.

“Đắt quá, nếu đắt quá, chú có thể đến bệnh viện.”

“Trước tiên để bọn họ chọc mụn nước cho chú, sau đó cho nhiều loại thuốc chống viêm cùng kháng sinh, rồi điều trị từ từ.”

"Giá cả chắc chắn cao hơn ở đây, thời gian cũng lâu hơn ở đây, nếu chịu bỏ tiền chịu khổ thì bây giờ có thể ra ngoài cửa quẹo phải."

Nghe Tần Giang nói, Đổng Hàn lập tức do dự.

Đổng Hàn vẫn thừa nhận y thuật của Tần Giang, nếu không hắn cũng sẽ không tới đây ngay để yêu cầu Tần Giang chứng minh hắn có năng lực đặc biệt.

Lấy điện thoại di động ra để thanh toán.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Tần Giang.

Đinh.

[Đã phát hiện ra ký chủ thẳng thắn với bệnh nhân, nói ra bệnh tình giấu kín của bệnh nhân, điều này giúp ích rất nhiều cho bệnh nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.]

[Chúc mừng người chủ trì đã nhận được giải thưởng: Kỹ năng CPR cấp thần!]

(CPR: Hồi sức tim phổi (tiếng Anh: Cardiopulmonary Resuscitation, viết tắt: CPR) là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn l*иg ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch.)

Tần Giang có chút kinh ngạc khi nhìn thấy phần thưởng của hệ thống.

Đây là lần đầu tiên hệ thống tự trang bị cho mình y thuật cứu thương.

Chẳng lẽ bệnh nhân tiếp theo cần phải cấp cứu sao?

Tần Giang lâm vào trầm tư.

Khi Đổng Hàn nhìn thấy khoản thanh toán mười lăm nghìn nhân dân tệ đã được trừ thành công.

Hắn cảm thấy khóc không ra nước mắt, tim như rỉ máu.

Hiện tại hắn muốn tự tát mình hai cái!

Không có việc gì lại đi làm chuyện này làm gì!



Nếu không nói mình có năng lực đặc biệt thì cũng sẽ không bị gì, vừa mất vợ vừa thiệt quân!

“Được rồi, chú ngồi đây một lát, tôi vào trong phối thuốc cho chú.”

Theo lời Tần Giang, Đổng Hàn ngồi sang một bên.

Lúc này Đổng Hàn nhìn thấy Quách Long đã khôi phục lại một chút.

“Cậu này, cậu bị làm sao vậy?”

Nghe Đổng Hàn hỏi vấn đề này, Quách Long bình tĩnh nói: "Năng lực đặc biệt."

Đổng Hàn:……

Đổng Hàn cho rằng Quách Long đang cười nhạo mình, tình thế rất xấu hổ.

Nhìn vẻ mặt của Đổng Hàn, Quách Long biết Đổng Hàn đã hiểu lầm.

Vì thế Quách Long nói cho Đổng Hàn biết tình huống của mình.

Sau khi nghe điều này, Đổng Hàn vô cùng kinh ngạc và cảm thấy mình cũng không thảm như vậy.

Hắn chỉ bị phồng rộp ở miệng thôi, nhưng anh chàng trước mặt thậm chí còn bị mất bi!

Năng lực đặc biệt thực sự có hại cho con người!

Cao Dương quả thực là một phóng viên có trình độ, anh nhận thức nhạy bén rằng đây là một tư liệu tuyên truyền chống mê tín rất hay nên đã lấy máy quay ra, quay phim chụp ảnh hai người bọn họ lại.

Cao Dương cũng hỏi cặn kẽ chuyện của Quách Long, dự định viết cùng với chuyện của Đổng Hàn để làm một bản chuyên đề đưa tin đặc biệt.

Tần Giang chuẩn bị thuốc bôi trị bỏng, bước ra khỏi phòng phối thuốc.

“Há miệng và ngậm thuốc mỡ trong miệng.”

Đổng Hàn vừa mở miệng, Tần Giang đã đổ thuốc mỡ màu đen vào trong đó.

Một mùi hôi thối khó tả đột nhiên tràn vào miệng Đổng Hàn.

Đổng Hàn vô thức muốn phun ra, nhưng Tần Giang đã dùng tay bịt lại, cưỡng ép ngậm miệng lại.

"Đừng nôn, thuốc trị bỏng này có giá mười lăm nghìn, nếu nôn, chú sẽ phải mua lại phần thuốc mỡ khác, lại mất thêm mười lăm nghìn."

Vừa nghe Tần Giang nói như vậy, Đổng Hàn vốn đã nhịn không được đành phải nuốt xuống thứ đang dâng lên trong bụng.

Quách Long đang ngồi gần đó chợt đứng dậy kinh ngạc.

Này cũng có thể nuốt trở về?

Chú thật trâu bò nha!

Đây có phải là sức mạnh của đồng tiền?

Tần Giang nhìn đồng hồ, nói: “Cứ ngậm thuốc mỡ như vậy trong miệng năm phút, sau đó nuốt xuống.”

“Sau khi nuốt nó, hãy đợi thêm năm phút trước khi đánh răng và uống nước.”

Đổng Hàn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, dùng hết sức tập trung để ngăn mình phun ra ngoài.

Cao Dương bước tới, chụp cận cảnh lọ thuốc mỡ màu đen.

“Bác sĩ Tần, xin vui lòng cho tôi biết loại thuốc mỡ này được làm từ nguyên liệu gì?”

“Tại sao nó lại đắt đến thế với giá mười lăm nghìn?”

Tần Giang nhìn Cao Dương như nhìn một kẻ ngốc.

Công thức của loại thuốc này là chìa khóa kiếm tiền của Trung y. Nếu nói cho anh ta biết, trong tương lai làm thế nào có thể kiếm tiền được?

Anh không thể nói rằng loại thuốc mỡ này là thứ mà anh đã bỏ ra hàng chục đô la để mua thảo dược, phải không?

Nhưng Cao Dương đã hỏi vấn đề này nếu không trả lời, ngược lại có vẻ chính mình chột dạ.

Vì thế Tần Giang nghiêm túc nói: “Loại thuốc mỡ này của tôi được làm từ hàng trăm dược liệu quý của Trung Quốc như nhân sâm, nhung hươu, huyết chi, đông trùng hạ thảo các loại, dược liệu không những rất đắt tiền mà còn rất tốn thời gian để chuẩn bị nên xét về giá cả thì tất nhiên là đắt hơn.”

Cao Dương lúc này lại hỏi: "Nhưng tôi nhìn thấy bác sĩ Tần, tôi chỉ thấy anh từ lúc vào đến lúc đi ra dường như không tốn nhiều thời gian."

Tần Giang không hề hoảng sợ, nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì tôi đã chuẩn bị trước rất nhiều tài liệu, nếu không bệnh nhân sẽ không thể chờ đợi được!”

“Nếu ứng biến ngay tại chỗ, chúng ta sẽ phải đợi ít nhất bảy bảy bốn chín ngày.”

Cao Dương lúc này đột nhiên lộ ra vẻ mặt thông suốt, lập tức cảm thấy giá của bát thuốc mỡ này chỉ có mười lăm nghìn, rất hợp lý.

Rốt cuộc thì nhân công cũng tốn tiền.

Đổng Hàn sau khi nghe điều này trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mười lăm nghìn không phải là vô ích.

Lúc này, một gia đình ba người đi vào cửa phòng khám.

Người phụ nữ bước vào cùng hai cha con, rất lo lắng.

Điều khiến mọi người cảm thấy buồn cười hơn nữa là việc hai cha con đang ngậm hai bóng đèn một lớn một nhỏ trong miệng, trông rất buồn cười.

“Bác sĩ, mau cứu chồng và con trai tôi, bóng đèn bị kẹt trong miệng họ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »