“Uống nước sôi nhưng lại không có cảm giác nóng?”
Nghe Cao Dương nói như vậy, Tần Giang cũng sửng sốt.
Trên đời này lại có người kỳ lạ như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Giang, đại thúc (chú) có vẻ rất hài lòng.
Hắn chỉ thích thú khi mọi người nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.
Không đợi Tần Giang lên tiếng, vị đại thúc đã chủ động bước tới bắt tay Tần Giang.
“Xin chào bác sĩ Tần, tên tôi là Đổng Hàn. Tôi đã xem qua buổi phát sóng trực tiếp của cậu, cũng biết y thuật của cậu rất tuyệt vời, hi vọng cậu không làm tôi thất vọng.”
Đổng Hàn này vừa mở miệng, lập tức muốn chỉnh Tần Giang.
Được, được lắm, vừa tới liền chế giễu tôi ngay từ đầu phải không?
Tần Giang không có bắt tay Đổng Hàn, dù sao anh cũng là người cẩn thận, ưa sạch sẽ.
Tần Giang rất bình tĩnh nói: “Chú yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chú thất vọng.”
Nói xong, Tần Giang mời Đổng Hàn ngồi xuống, yêu cầu hắn miêu tả cụ thể tình huống của mình.
Sau khi ngồi xuống, đội chụp ảnh, quay phim của Đổng Hàn và đội chụp ảnh, quay phim của phòng khám đều quay cận cảnh hắn.
Đổng Hàn tỏ ra tự tin, đĩnh đạc mà nói.
“Thật ra thì không có gì nhiều để nói cả, chỉ là tôi không thấy nóng khi uống nước sôi thôi.”
Sợ Tần Giang không hiểu, Đổng Hàn đành phải ra hiệu giải thích.
“Chính là nước càng nóng thì hương vị càng ngon, nếu nhiệt độ nước quá thấp, nó sẽ có mùi vị khó chịu và uống sẽ không còn ngon nữa, cậu hiểu chứ?”
Tần Giang gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Đổng sư phụ, ý của chú muốn nói là chú có năng lực đặc biệt phải không?”
Nghe Tần Giang nói ra lời này, nụ cười trên mặt Đổng Hàn bỗng nhiên sáng lạn hơn, khóe miệng so với Tần Giang còn khó kìm nén hơn.
“Tôi không nói tôi có năng lực đặc biệt, cái này là anh nói tôi có.”
Tần Giang vô thức liếc nhìn Quách Long đang ngồi bên cạnh mình.
Người cuối cùng nghĩ rằng mình có sức mạnh đặc biệt, đã biến mình trở thành một người chỉ có một trứng.
Thấy Tần Giang không lên tiếng, Đổng Hàn cho rằng Tần Giang không tin mình.
Hắn nhìn thoáng qua bên cạnh vừa lúc có một máy lọc nước, Đổng Hàn chỉ vào máy lọc nước nói:
“À, ở nhà tôi có một máy lọc nước giống như của cậu.”
"Nước nóng từ máy lọc nước này đối với tôi giống như nước đá, rất lạnh."
Đổng Hàn vừa nói lời này, Cao Dương và những người khác đều nhìn Đổng Hàn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đổng Hàn rất tự hào về bản thân mình.
Ai biết được vào lúc này, Tần Giang cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần, đi tới máy lọc nước, tự mình rót cho Đổng Hàn một cốc nước nóng, đặt trước mặt.
Tần Giang lấy nhiệt kế từ trong ngăn kéo ra, cho vào cốc thử.
“Ừm, 75⁰C.”
“Đổng sư phụ, mời chú đến uống hết ly nước này.”
75⁰C, tuy không đạt tới 100⁰C nhưng cũng vượt xa giới hạn của người bình thường.
Tần Giang dù sao cũng là bác sĩ, anh cũng không dám đưa ngay lập tức cho Đổng Hàn nước sôi 100⁰C.
Nếu có chuyện gì xảy ra, ai chịu trách nhiệm?
Nhìn chiếc cốc giấy trước mặt, Đổng Hàn sững sờ trong giây lát.
Hắn không ngờ Tần Giang lại yêu cầu hắn chứng minh ngay tại chỗ.
Hắn vốn tưởng rằng lần này đến Tần Giang sẽ bắt mạch, nhìn lớp phủ trên lưỡi của hắn v.v., sau đó đưa ra kết luận và để hắn quay trở lại.
Nhìn thấy Đổng Hàn cầm cốc giấy lên, Tần Giang có lòng tốt nhắc nhở.
“Đừng để bị bỏng.”
Câu nói ngắn gọn ‘Đừng để bị bỏng’ của Tần Giang ngay lập tức khiến khán giả giễu cợt.
Đổng Hàn cảm thấy bị xúc phạm nên liền cầm chiếc cốc giấy lên đưa lên miệng.
Chỉ là Đổng Hàn uống nước khác với người thường, thay vì uống một ngụm là cảm thấy ngột ngạt, ngược lại uống một ngụm nghỉ một chút, cảm thấy rất vất vả.
Hai mươi giây sau, Đổng Hàn cuối cùng cũng uống hết nước trong cốc giấy.
Hắn còn úp cốc giấy xuống chứng tỏ mình đã uống không còn giọt nào.
"Hay!"
Cao Dương hô lên một tiếng, các phóng viên bên cạnh Cao Dương cũng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi Đổng Hàn.
Đổng Hàn vui vẻ xua tay, tỏ ý chỉ là chuyện nhỏ.
Tần Giang liếc nhìn Cao Dương, không biết anh ta thật sự không nhìn ra hay là cố ý trêu chọc.
Đổng Hàn miệng đã đỏ bừng, làm sao còn ở đó có thể vỗ tay, khen hay?
Nhìn thấy hốc mắt của Đổng Hàn có chút ươn ướt, Tần Giang hỏi: "Thật sự không thấy nóng sao?"
Tần Giang muốn nhường Đổng Hàn một bước.
Bởi vì Tần Giang đã nhìn ra Đổng Hàn mạnh miệng thôi.
Ai mà biết được Đổng Hàn lại xua tay muốn làm anh hùng kiêu ngạo như vậy.
“Không có việc gì cả, tôi không cảm thấy nó nóng.”
“Bác sĩ Tần, tôi rất tin tưởng vào y thuật của cậu nên mới cố ý tới tìm cậu xem bệnh, cậu lại làm như vậy, tôi thực sự cảm thấy hơi thất vọng.”
“Tôi nghĩ cậu có phần không xứng đáng với danh tiếng của mình.”
Nghe Đổng Hàn nói, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều kinh ngạc.
“Vị đại thúc này là một người tàn nhẫn, thế mà lại chủ động khıêυ khí©h bác sĩ Tần.”
“Lão huynh, em khuyên lão huynh nên cẩn thận, người cuối cùng cho rằng mình có năng lực đặc biệt, hiện tại vẫn còn đang ngồi bên cạnh, chưa hồi phục lại tinh thần.”
“Tôi không hiểu nên hỏi, chú này thật sự không sợ bị bỏng sao?”
“Không cần phải hỏi, chờ lát nữa liền biết hắn rốt cuộc có sợ nóng hay không.”
Tần Giang không hề tức giận khi bị Đổng Hàn chế nhạo.
Chú đang cố tỏ ra cứng rắn với tôi phải không?
Được rồi, đến đây đi tôi sẽ chơi với chú đến cùng.
Cao Dương lúc này cũng hỏi: "Bác sĩ Tần, anh nhìn xem Đổng sư phụ hiện tại thế nào rồi?"
Tần Giang bình tĩnh nói: "Còn chưa nói được gì, dù sao cốc nước vừa rồi chỉ có 75⁰C thôi."
Cao Dương nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ Tần, ý của anh là nhiệt độ của cốc nước vừa rồi không đủ cao?"
“Nhưng tôi thấy môi của Đổng sư phụ có vẻ run rẩy khi uống cốc nước vừa rồi.”
Tần Giang nghiêm túc giải thích.
“Miệng của Đổng sư phụ là miệng thường uống nước ở 100°C. Bây giờ nếu uống nước ở 75°C, chú ấy chắc chắn sẽ run rẩy vì lạnh, đây là điều bình thường.”
“Nhưng tôi vẫn rất khâm phục Đổng sư phụ, thật sự không dễ dàng gì để chịu đựng cái lạnh cực độ mà uống hết một cốc nước 75⁰C.”
Nghe xem, đây có phải là tiếng người hay không?
Môi bị lạnh cóng đến phát run.
75⁰C cực lạnh?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười đến đau cả bụng.
Một số người xem thông minh đã nhận ra Tần Giang đang cố ý chơi xấu, nói chuyện một cách kỳ lạ.
Nhưng Đổng Hàn lại không ý thức được điểm này, nhìn thấy Tần Giang chủ động cùng mình giải thích, Đổng Hàn hài lòng gật đầu, ấn tượng của hắn đối với Tần Giang cũng tốt hơn một chút.
Đổng Hàn nhấn mạnh: “Đúng vậy, những gì bác sĩ Tần nói chính là điều tôi muốn nói.”
“Trước đó tôi đã nói với mọi người rồi, nước trong máy lọc nước này đối với tôi giống như nước đá, lạnh đến mức môi tôi muốn đóng băng.”
Đổng Hàn còn chưa nói xong, Tần Giang đã đứng dậy, từ trong phòng lấy ra một cái nồi sắt lớn.
Đổng Hàn nhướng mày, sắc mặt co giật.
“Bác sĩ Tần, cậu đang làm gì vậy?”
Tần Giang khịt mũi, rất bình tĩnh nói: “Nhiệt độ bình nước không thể tăng lên được, tôi sẽ dùng nồi sắt pha thêm một ly nước lạnh cho Đổng sư phụ nếm thử.”
“Mọi người cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến tôi.”
Cao Dương nói "Ừm" một tiếng để bày tỏ đã biết.
Đổng Hàn có chút bất an.
Hắn nhìn Tần Giang, muốn nói lại thôi.
Ngay sau đó, nước trong nồi sắt lớn đã sôi.
Tần Giang đầu tiên lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ, là 88°C.
Sau đó anh lấy cốc giữ nhiệt ra, đổ nước nóng vào.
Tần Giang đưa cốc giữ nhiệt vào tay Đổng Hàn với ánh mắt chân thành.
"Mặc dù tôi biết nhiệt độ này đối với Đổng sư phụ có chút thấp, nhưng chú đừng lo lắng, chúng ta hãy thực hiện từng bước một."
“Đổng sư phụ, mời uống ly này.”