Chương 34: Anh không có bệnh

"Hả?"

Tần Giang có chút kinh ngạc khi bị Quách Long hỏi.

Rốt cuộc, một giây sau Quách Long đã lấy lại được niềm tin vào cuộc sống, nhưng giây tiếp theo lại hỏi anh có am hiểu về nam khoa hay không, sự thay đổi này có điểm đột ngột không kịp phòng ngừa.

Tần Giang nhìn Quách Long bằng ánh mắt cổ quái.

Không phải động lực sống của anh chính là dựa trên thể diện sao?

Nhìn vào mắt Tần Giang, Quách Long biết Tần Giang đã hiểu lầm.

Quách Long vội vàng giải thích: "Bác sĩ Tần, hình như tôi bị ung thư… ở dưới đó. Tôi đã đến nhiều bệnh viện rồi nhưng họ vẫn chưa chẩn đoán được tôi bị bệnh gì."

“Sau đó, tôi đến một bệnh viện dành cho nam giới, để ngăn tế bào ung thư lây lan, bác sĩ đã cắt một quả trứng của tôi”.

“Ban đầu tôi nghĩ nếu loại bỏ một quả thì không sao, nhưng ai ngờ chưa đầy nửa năm sau, nó lại tái phát”.

“Tôi chỉ còn một quả thôi, tôi muốn giữ nó lại, bác sĩ Tần có cách nào giúp tôi chữa trị không?”

Tần Giang nghe xong sửng sốt một hồi.

Có ung thư ở dưới đó sao?

Ung thư tinh hoàn?



Nghe Quách Long miêu tả, đây hẳn là khả năng duy nhất.

Nhưng với trình độ y học hiện tại của anh, nếu thực sự là ung thư, thì việc tốt nhất anh có thể làm cũng chỉ có thể khống chế chứ không có cách nào chữa khỏi.

“Không đúng, vừa rồi tôi vừa bắt mạch cho anh, không thấy có gì bất thường.”

Tần Giang vừa mới kiểm tra mạch của hắn, phát hiện Quách Long bị suy cả thận và tinh.

Chỉ là Tần Giang không ngờ tiểu tử này trước tiên cắt thận rồi lại tới cắt tinh hoàn, thật là tàn nhẫn với bản thân!

Thấy Tần Giang không tin, Quách Long lấy báo cáo xét nghiệm của bệnh viện hắn đã kiểm tra trước đó và một phần ảnh chụp ra, đưa cho Tần Giang xem.

Bức ảnh này Tần Giang càng nhìn càng xem càng thấy kỳ quái.

Rõ ràng trong các hạng mục xét nghiệm đều không có phát hiện ra tế bào ung thư tinh hoàn, nhưng xét từ các bức ảnh, quả thực có một mảng lớn màu tím đen ở bên ngoài, trông rất đáng sợ!

Hơn nữa mảng màu tím đen này dần mở rộng theo thời gian.

Không có gì ngạc nhiên khi Quách Long cuối cùng đã chọn phẫu thuật cắt bỏ.

Nếu chờ cho mảng tím đen này lan xuống háng thì sẽ không thể cứu được.

Tần Giang cau mày hỏi: "Nếu như theo những gì anh nói, quả trứng kia của anh cũng đã bị đen, chỉ cần trực tiếp cắt nó đi không phải là được rồi sao? Dù sao anh vẫn còn độc thân, giữ lại cũng vô dụng."

Tần Giang vừa nói ra lời này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bật cười.

“CMN, nghe xem, đây có còn là tiếng người không?”

“Các bác sĩ khác đều là bác sĩ có trái tim nhân hậu, nhưng bác sĩ Tần chính là mặt người dạ thú.”

“Chỉ còn lại một quả trứng, tuy ít hơn một chút nhưng ít nhất cũng có thể dùng được.”

Quách Long cũng có chút xấu hổ, cố gắng mỉm cười.

“Bác sĩ Tần, xin đừng đùa với tôi nữa, tôi thực sự không muốn làm thái giám.”

Tần Giang chỉ vào giường bệnh bên cạnh.

“Được rồi, một khi đã như vậy, anh vào trong, nằm xuống, cởϊ qυầи ra, tôi xem chuyện gì đang xảy ra.”

Hình ảnh rốt cuộc cũng chỉ là hình ảnh, muốn tìm ra căn nguyên căn bệnh thì vẫn phải tận mắt nhìn thấy.

Tần Giang bảo Quách Long nằm xuống, kéo rèm giường lại, bắt đầu chẩn đoán cho Quách Long.

Quả nhiên, phần thân dưới của Quách Long đã là một vùng rộng lớn màu tím đen giống như trong ảnh.

Quách Long sau khi nhìn thấy cũng có chút hoảng sợ.

“Buổi sáng rõ ràng không có lớn như vậy, vậy tại sao hiện giờ lại lan rộng như vậy!”

“Xong đời rồi, xong đời rồi, bác sĩ Tần, tôi hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa rồi sao?”

Tần Giang ậm ừ một tiếng, tán đồng: "Xác thực không thể cứu.”

"Được rồi, mặc quần vào đi, tôi biết chuyện gì đang xảy ra."

Khi nghe nói mình không thể cứu được, sắc mặt Quách Long tái mét.

Theo Tần Giang quay lại bàn chẩn đoán và điều trị, Tần Giang chỉ vào mã QR trên bàn.

“Quét mã QR để thanh toán trước, tổng cộng là 600 nhân dân tệ.”

Nghe Tần Giang nói như vậy, Quách Long càng thêm tuyệt vọng.

Chi phí khám chữa bệnh rẻ như vậy có nghĩa là gì?

Có nghĩa là không cần kê đơn bất kỳ loại dược liệu đắt tiền nào cả, đồng nghĩa với việc hắn uống thuốc chữa bệnh cũng không còn tác dụng nữa!

Sau khi Quách Long run rẩy quét mã QR để thanh toán, trong đầu Tần Giang vang lên một lời nhắc nhở.

Đinh!

[Đã phát hiện ra ký chủ thẳng thắn với bệnh nhân, nói ra bệnh tình giấu kín của bệnh nhân, điều này giúp ích rất nhiều cho bệnh nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.]

[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Thuốc trị bỏng cấp thần!]

Hử?

Một loại thuốc trị bỏng cấp thần?

Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ bệnh nhân tiếp theo của anh sẽ liên quan đến bỏng?

Tần Giang còn đang suy nghĩ, thì nghe Quách Long hỏi: "Bác sĩ Tần, anh nói tôi bị bệnh nan y, không thể uống thuốc nữa, nếu tôi cắt thêm một quả còn lại, liệu tôi còn có thể cứu được không?"

Lời nói này của Quách Long khiến Tần Giang phục hồi lại tinh thần.

Tần Giang sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ai nói anh bị bệnh nan y?"

Quách Long mở to mắt.

“Không phải anh nói tôi không thể cứu chữa được sao?”

“Ồ, đừng hiểu lầm ý tôi, ý tôi là sự ngu ngốc của anh không thể cứu được.”

“Vậy tại sao anh lại không kê thuốc cho tôi.”

“Đó là vì anh không bị bệnh nên không cần phải dùng đến thuốc.”

Tần Giang nghiêm túc nói: “Trước đó tôi đã nói cho anh, sức khỏe của anh rất tốt, sống thêm hai mươi ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không có chuyện gì.”

Quách Long có chút ngây ngẩn.

“Vậy tại sao phần thân dưới của tôi lại chuyển sang màu tím đen?”

Tần Giang rất bình tĩnh nói: “Đó là bởi vì đồ lót của anh đã bạc màu rồi, về thay một bộ đồ lót chất lượng tốt hơn đi.”

Lưu Nham:……

Quách Long:……

Khán giả:……

Quách Long cất giọng run run hỏi: "Bác sĩ Tần, ý anh là... Tôi không phải mắc bệnh nan y hay ung thư, mà là qυầи ɭóŧ của tôi bị bạc màu?"

“Đúng vậy, anh tự mình dùng tay xoa một chút không phải là biết hay sao?”

Tần Giang giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bất quá, đồ lót bạc màu không phải là vấn đề nhỏ, bạc màu chứng tỏ chất lượng đồ lót không đạt tiêu chuẩn, dễ dàng gây ra dị ứng hoặc nhiễm nấm."

“Khi quay về đừng ham rẻ. Hãy mua một ít đồ lót có chất lượng tốt, chỉ còn lại một quả thôi, hãy đối xử tốt với bản thân mình.”

A!

Hóa ra nguyên nhân do đồ lót bạc màu!

Nhưng lại vì điều này mà hắn đã cắt bỏ một trong hai quả trứng của mình!

Lúc này, Quách Long gục xuống, ôm đầu la hét.

Tần Giang dường như đã đoán trước được Quách Long sẽ làm như vậy, liền lấy nút tai đã chuẩn bị trước đó ra nhét vào tai.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả bật cười.

“Hahaha, tôi cười chết mất, tôi nghĩ thế nào cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này là do bạc màu qυầи ɭóŧ!”

“Thành thật mà nói, khi bác sĩ Tần xem bệnh, trước đó tôi có lên Baidu tra một chút, kết quả Baidu đưa ra cũng là ung thư tinh hoàn, nhưng lại không ngờ tới nguyên nhân là do qυầи ɭóŧ bị bạc màu.”

(Baidu là nền tảng tìm kiếm, lưu trữ trên Internet và có lượng truy cập lớn nhất Trung Quốc, được mệnh danh là “Google của Trung Quốc”.)

“Người anh em, nếu anh hỏi Baidu, còn không bằng hỏi tôi. Ít nhất tôi sẽ khuyên anh nên lạc quan hơn.”

“Mười người hỏi Baidu, chín người mắc bệnh ung thư và một người bị chôn dưới đất.”

“Anh chàng này cũng thật là thảm quá, chỉ vì qυầи ɭóŧ của anh ta bị bạc màu, mà phải mất đi một quả trứng, sau này ai mà nói Tây y vô địch, tôi liền dùng chuyện này tát thẳng vào mặt anh ta.”

Quách Long bật khóc và hối hận vô cùng.

Thấy Quách Long nhất thời không thể phục hồi tinh thần, Tần Giang chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

“Anh đi tới đó ngồi xuống đi, đợi khi nào thông suốt rồi hẳn rời đi, đừng làm điều gì ngu ngốc.”

Tần Giang vừa dứt lời, một người đàn ông mặc vest xám, xung quanh là một nhóm nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, bước vào phòng khám.

Tần Giang và Lưu Nham đều sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?



Gặp rắc rối?

Không đợi Tần Giang hỏi, người đàn ông đã đi tới và giải thích tình hình.

“Xin chào bác sĩ Tần, tôi là Cao Dương, phóng viên của City Evening News, tôi nghe nói anh có y thuật xuất sắc, nên tôi muốn mời anh giúp chú này kiểm tra xem.”

Tần Giang nói ồ, hóa ra anh ta không đến đây để gây rắc rối.

“Đã xảy ra chuyện gì với chú ấy?”

Cao Dương giải thích: “Chú này uống nước đun sôi nhưng lại không thấy nóng.”