- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Hệ Thống
- Phát Sóng Trực Tiếp: Tôi Là Một Bác Sĩ Trung Y Ngay Thẳng, Tất Cả Bệnh Nhân Của Tôi Đều Chết Trên Mạng
- Chương 25: Đừng tập tạ
Phát Sóng Trực Tiếp: Tôi Là Một Bác Sĩ Trung Y Ngay Thẳng, Tất Cả Bệnh Nhân Của Tôi Đều Chết Trên Mạng
Chương 25: Đừng tập tạ
“Một sự trẻ hóa tuyệt vời quá bác sĩ!”
“Vậy thì dây thần kinh đuôi ngựa này quả thật lợi hại sao? Tính cách của cô gái này đã thay đổi sau khi chữa trị xong.”
“Anh bạn lầu trên không nghe thấy bác sĩ Tần nói trước đó sao? Dây thần kinh đuôi ngựa khiến cô gái này không đạt được kɧoáı ©ảʍ. Bây giờ dây thần kinh đuôi ngựa đã được chữa khỏi, tức là cô ấy đã trở lại bình thường rồi, tôi không cần phải nói nhiều nữa phải không?”
Lúc này Lưu Phương quả thực cảm giác được thân thể của mình đã có biến hóa.
Lúc trước nhìn Liêu Phi, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không hài lòng.
Tất nhiên, điều này càng đúng hơn khi nhìn vào những người đàn ông khác.
Nhưng bây giờ Lưu Phương nhìn thấy Liêu Phi, cô liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, giống như không có xương cốt, chỉ muốn được dựa vào thân thể Liêu Phi.
Mặc dù có vẻ khó tin nhưng đây thực sự là tác động của thần kinh đối với con người.
Lưu Phương tay trái nắm lấy cánh tay Liêu Phi, tay phải không nhịn được mà chạm vào thân thể hắn.
Nếu như đây là chuyện bình thường, chắc chắn Liêu Phi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ hắn không hề vui chút nào.
Vì dưới đó của hắn vẫn cảm thấy đau âm ỉ!
Liêu Phi đi tới Tần Giang, rất kính trọng hỏi: “Bác sĩ Tần, bác sĩ cho rằng bệnh của tôi đã khỏi rồi phải không?”
“Đưa tay ra đi, tôi sẽ bắt mạch cho anh.”
Liêu Phi nhanh chóng làm theo hướng dẫn và ngoan ngoãn đặt tay lên kiểm tra mạch.
Một lúc sau, Tần Giang cau mày.
Tim Liêu Phi chợt thắt lại khi nhìn thấy điều đó.
Chẳng phải nó đã được chữa khỏi sao?
Liêu Phi thực sự sợ đau, dù là bôi thuốc hay đi tiểu, hắn đều không muốn làm lại.
Liêu Phi vừa khóc vừa hỏi: "Bác sĩ Tần, đừng dọa tôi. Nói cho tôi biết bệnh của tôi như thế nào rồi, anh cứ việc nói thẳng đi"
Tần Giang liếc nhìn Liêu Phi một cái, sau đó nói: "Cái xương kia của anh, xác thực là không còn, hơn nữa vừa rồi nó đã được bài tiết qua nướ© ŧıểυ của anh."
Liêu Phi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất vui vẻ.
Cái xương rắc rối nhất đã được loại bỏ mà không cần phải phẫu thuật, điều này đủ khiến hắn vui mừng khôn xiết.
"Nhưng tại sao cơ thể của anh lại có vấn đề khác?"
"Hả?"
Liêu Phi vừa nghe trợn tròn mắt.
"Bác sĩ Tần, xin anh hãy xem xét kỹ hơn, tôi còn có vấn đề gì khác nữa?"
Tần Giang cũng cảm thấy rất quái lạ, trước đó rõ ràng đã khám bệnh kỹ lưỡng cho Liêu Phi, nhưng bây giờ sau khi chữa khỏi bệnh, mạch của hắn lại có vấn đề gì nữa?
Tần Giang bắt mạch, cẩn thận quan sát sắc mặt Liêu Phi.
Cuối cùng, Tần Giang cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu.
"Hiện tại anh cảm thấy trên người có chỗ nào có cảm giác đau không?"
Liêu Phi vô thức liếc nhìn háng mình.
Chỗ đó không phải có chút đau, mà là đau rất đau!
Biết Liêu Phi có thể đã hiểu lầm, Tần Giang tiếp tục hỏi: “Trừ chỗ đó ra.”
Liêu Phi nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, sau đó nói: “Hình như đầu gối của tôi có chút đau.
“Kéo ống quần lên, để tôi xem cho anh."
Vừa rồi Tần Giang bắt mạch, phát hiện nhịp tim của Liêu Phi cao hơn người bình thường.
Điều này cho thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn phải được kí©h thí©ɧ liên tục, đó là lý do tại sao nhịp tim càng lúc đập nhanh hơn.
Liêu Phi đã vô cùng đau đớn vì long cốt của hắn gặp vấn đề.
Vì thế Tần Giang toàn lực tập trung vào việc chữa lành long cốt cho hắn.
Bây giờ long cốt đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh, theo lẽ thường thì không nên có nhịp tim như vậy, Tần Giang phát hiện ra trên người Liêu Phi có điểm gì đó bất thường.
Liêu Phi kéo ống quần lên, Tần Giang liếc mắt liền thấy trên đầu gối của hắn có một lớp cao dược.
"Chân của anh bị sao vậy?"
Liêu Phi giải thích: "Tôi là một sinh viên thể thao và tôi tập luyện rất nhiều mỗi ngày."
"Có một khoảng thời gian đầu gối của tôi đặc biệt đau nên tôi đã tìm đến một phòng khám Trung y, để nhờ bác sĩ ở đó giúp tôi kiểm tra xem có chuyện gì."
"Bác sĩ đó đã châm cứu cho tôi, sau đó bôi một ít cao dược lên người tôi, nó có hiệu quả khá tốt.”
Liêu Phi vừa nói nó có tác dụng, Tần Giang đã bóp vào vùng xung quanh đầu gối của hắn, Liêu Phi lập tức hét lớn một tiếng.
"Bác sĩ Tần, xin anh nhẹ nhàng một chút, đau quá!"
Tần Giang cười lạnh nói: "Bây giờ anh còn biết đau sao? Đầu gối của anh đã hoàn toàn sưng tấy, nếu không nắm bắt thời gian chữa trị, sau này chân của anh sẽ vô dụng."
Vừa nghe Tần Giang nói nghiêm trọng như vậy, Liêu Phi bỗng nhiên căng thẳng.
"A? Tôi chỉ là bị viêm khớp mà thôi, hẳn là không nghiêm trọng như vậy."
Tần Giang giải thích: "Trước kia đúng là viêm khớp, bây giờ cơ hồ đã tiến triển thành hoại tử chỏm xương đùi."
"Có muốn chữa trị không?”
Liễu Phi khóc không ra nước mắt, liền hỏi: “Có đau không?”
Tần Giang bình tĩnh nói: "Sẽ có chút đau, nhưng anh là sinh viên thể thao, hẳn là không có vấn đề gì."
Sinh viên thể thao không phải là toàn năng.
Liêu Phi do dự một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến đây đi bác sĩ Tần, tôi tin tưởng y thuật của anh!"
Liêu Phi vẫn tin tưởng năng lực của Tần Giang.
Ngoại trừ đau đớn ra thì không có khuyết điểm nào khác.
Sau khi nghe Liêu Phi nói về việc chữa trị, Tần Giang gật đầu.
"Bệnh của anh rất dễ chữa, nhưng trước khi chữa trị, tôi cần nói cho anh một điều đặc biệt."
Liêu Phi vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bác sĩ Tần, cứ nói đi, tôi nhất định sẽ nghe lời anh."
"Điều tôi muốn nói là từ nay về sau, đừng ôm người khác khi squat hoặc ngồi xổm, như vậy sẽ không tốt cho đầu gối của anh."
Liêu Phi:...
Lưu Phương:...
Liêu Phi và Lưu Phương đều đỏ mặt khi Tần Giang nói điều này.
Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cười lớn.
"Hahaha, cười chết tôi rồi, bác sĩ Tần quả nhiên không bao giờ làm người khác thất vọng!"
"Sinh viên thể thao có vui đến thế không? Vừa ôm ai đó vừa tập squat và tập tạ!"
“CMN! Nếu tôi có được sức mạnh thể chất này thì tôi cũng không cần đến đầu gối này nữa!”
“Cô gái này chắc chắn trước đó thấy chưa đủ hưng phấn nên hai người đã mở khóa tư thế mới, kết quả không ngờ tới lại là vấn đề về thần kinh.”
“Trong lúc nhất thời, tôi không biết sức khỏe của anh chàng này ngày càng tốt hơn hay xấu đi.”
Liêu Phi không ngờ rằng Tần Giang có thể nhìn ra vấn đề trên đầu gối của mình và có thể nhìn ra được tình huống ở phương diện đó.
Liêu Phi nhanh chóng lắp bắp bào chữa: "Không, bác sĩ Tần, squat trong khi cầm thứ gì đó là một môn học trong trường đại học giáo dục thể chất của chúng tôi, anh có thể hỏi giáo viên của chúng tôi, thực sự có một môn học này.”
Tần Giang liếc nhìn Liêu Phi một cái, bình tĩnh nói: “Bạn gái của anh nặng bao nhiêu?”
Liêu Phi theo bản năng trả lời: “48 kg.” (Gốc là 95 cân, đơn vị 1 cân TQ bằng ½ cân của VN)
Tần Giang tiếp tục: “Vậy môn tập luyện ở trường học của anh là thực hiện động tác vừa squat với mức tạ 48 kg?”
“Hơn nữa còn là squat với tần số cao?”
Liêu Phi nhanh chóng ra hiệu cho Tần Giang.
Anh trai, đại gia, tổ tông của tôi!
Làm ơn đừng nói nữa!
Tôi sai rồi, tôi sai rồi, còn không được sao!
Giữ chút thể diện cho tôi!
Liêu Phi vốn muốn ngụy biện, nhưng Tần Giang căn bản không cho hắn cơ hội ngụy biện.
Lúc này, Liêu Phi và Lưu Phương chỉ muốn tìm một vết nứt dưới đất mà chui vào.
Điều này quá xấu hổ muốn chết!
Liêu Phi nhanh chóng nói: "Bác sĩ Tần, đừng nói chuyện của tôi, tôi hiểu rõ mọi thứ rồi."
"Chỉ cần cho tôi biết phí chữa trị là bao nhiêu. Tôi sẽ thanh toán ngay bây giờ."
Tần Giang chỉ vào mã QR, do dự một lát sau đó nói: "Trước khi trả tiền, tôi phải nhắc nhở anh một câu, đừng làm điều đó quá thường xuyên."
"Năm lần một tuần là hơi quá mức rồi.”
- 🏠 Home
- Xuyên Nhanh
- Hệ Thống
- Phát Sóng Trực Tiếp: Tôi Là Một Bác Sĩ Trung Y Ngay Thẳng, Tất Cả Bệnh Nhân Của Tôi Đều Chết Trên Mạng
- Chương 25: Đừng tập tạ