Lưu Phương chưa bao giờ tin vào Trung y.
Cô ra nước ngoài khi còn rất trẻ nên đương nhiên những gì cô nhận được là nền giáo dục nước ngoài.
Theo ý kiến của Lưu Phương, Trung y căn bản không phải là y thuật nghiêm túc, thậm chí không thể coi là khoa học!
Dùng thảo dược để cứu người?
Quả thực buồn cười.
Nếu Trung y thực sự tốt như vậy thì tại sao trên thế giới hiện nay có nhiều bệnh viện Tây y mà lại rất ít bệnh viện Trung y?
Nghe Lưu Phương nói muốn tố cáo anh, Tần Giang sửng sốt.
Anh đã gặp rất nhiều bệnh nhân, và đây là người đầu tiên nói muốn tố cáo anh.
Đúng là một tiểu gia hỏa, bây giờ bệnh nhân nào cũng cứng đầu thế sao?
Tần Giang không biết Lưu Phương, nhưng Liêu Phi lại biết rất rõ bạn gái của mình.
Liêu Phi biết bạn gái mình là loại người nói sẽ làm.
Nhưng vấn đề là sau hàng loạt chẩn đoán của Tần Giang, Liêu Phi đã biết Tần Giang là một thần y!
Liêu Phi nháy mắt với Lưu Phương và ra hiệu cho cô đừng nói nữa.
Sau đó Liêu Phi xin lỗi Tần Giang.
“Xin lỗi bác sĩ, bạn gái tôi mới từ nước ngoài về, không hiểu chuyện.”
“Bác sĩ, những gì anh vừa nói có nghĩa là bạn gái của tôi cũng bị bệnh phải không?”
Tần Giang cầm chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm.
Sau đó anh bình tĩnh nói với Liêu Phi: "Cô ấy quả thực có bệnh, nhưng xét theo ý định của cô ấy, xem ra cô ấy không chuẩn bị sẵn sàng để điều trị ở đây."
Lưu Phương trợn mắt.
“Ngay cả khi tôi muốn điều trị, tôi cũng sẽ đến gặp bác sĩ chính quy. Tôi sẽ không đến gặp vu y để chữa trị cho mình.”
(Vu: bà mo; thầy mo; phù thuỷ; thầy pháp.)
Lưu Phương vừa nói lời này, tất cả người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đều giơ ngón tay cái lên.
“Cô gái này không hổ là uống qua mực phương Tây, thật ngu dốt và không hề sợ hãi!”
“Có lẽ không chỉ uống mực nước ngoài mà còn tiếp xúc với pháo nước ngoài nên mới dám nói như vậy mà không cần suy nghĩ”.
“Cô ấy thực sự đã nói rằng người trong chương trình là một Vu y. Ôi chúa ơi, cũng quá trâu bò!”
"Thật ra cô ấy nói đúng. Y thuật của người trong chương trình siêu phàm, gần như giỏi ngang với Vu y."
Tần Giang chưa bao giờ miễn cưỡng đối phó với những bệnh nhân có thái độ không tốt.
Tần Giang nói với Liêu Phi: "Được rồi, nếu bạn gái của anh không muốn điều trị ở chỗ tôi, vậy anh chỉ cần trả năm trăm tệ là được."
“Năm trăm?”
Liêu Phi sửng sốt.
“Không đúng đâu bác sĩ, có phải là hai vạn không?”
Tần Giang thở dài nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, ở đây chữa bệnh vẫn có nguy hiểm, anh cứ đi phẫu thuật là được."
"Năm trăm tệ này là phí tư vấn của anh, nếu anh thấy đắt quá, tôi có thể giảm giá cho."
Liêu Phi nghe thấy rồi.
Tần Giang sẽ không chữa trị cho hắn nữa!
Làm thế nào điều này có thể được xảy ra?
Nếu vào bệnh viện phẫu thuật, không những tốn kém mà quan trọng nhất là sẽ để lại di chứng!
Nghĩ đến đây, Liêu Phi vội vàng cầu xin: "Bác sĩ, bạn gái tôi lớn tiếng đắc tội anh, xin anh đừng để bụng."
“Bây giờ tôi liền quét thanh toán hai vạn tệ. Anh có thể giúp tôi chữa trị được không?”
Nhìn thấy Liêu Phi quỳ lạy như vậy, Lưu Phương cảm thấy rất xấu hổ.
Ngay lúc Liêu Phi đang định quét mã QR để thanh toán thì Lưu Phương đã giật lấy điện thoại di động của anh ta.
"Em không nghe thấy anh ta nói gì à? Bản thân anh ta cũng cho rằng chữa trị cho anh là nguy hiểm, vậy tại sao anh lại phải chữa trị ở đây?"
"Nhanh lên, em sẽ đưa anh đến bệnh viện lớn."
Tần Giang chỉ cười lạnh, không nói nhiều.
Người bệnh thực sự biết rõ nhất liệu mình có đủ sức hay không.
Quả nhiên, Liêu Phi thay đổi thái độ dịu dàng trước đây đối với Lưu Phương, nắm lấy cổ tay cô.
“Trả lại điện thoại cho anh.”
Lưu Phương tức giận nói: "Buông ra! Anh nắm mạnh quá, đau quá!"
Liêu Phi không thèm nói nhảm với Lưu Phương, hắn gỡ từng ngón tay của cô ra, trực tiếp lấy lại điện thoại di động của mình.
Trước mặt Lưu Phương, Liêu Phi quét mã QR và trả hai vạn nhân dân tệ.
Lưu Phương không ngờ rằng Liêu Phi vốn luôn ngoan ngoãn trước mặt mình hôm nay lại bất bình với mình vì một bác sĩ!
Lưu Phương tức giận nói: "Liêu Phi, tháng sau chúng ta sẽ đính hôn, bây giờ làm như vậy là có ý gì?"
"Anh có chắc là muốn cãi nhau với em chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy không?"
“Vấn đề nhỏ nhặt?”
Liêu Phi trở nên kích động.
“Đây là một chuyện lớn liên quan đến hạnh phúc của đời anh!”
“Lưu Phương, lúc bình thường em không kiểm soát cách cư xử, lộn xộn như thế nào anh cũng không quản, nhưng hôm nay vì sức khỏe của anh, anh sẽ không nhượng bộ em nữa!”
Nói xong, Liêu Phi kiên quyết nhìn Tần Giang.
“Bác sĩ, tôi tin vào tài năng y thuật của anh, xin hãy chữa trị cho tôi!”
Đinh!
[Đã phát hiện ra ký chủ thẳng thắn với bệnh nhân, nói ra bệnh tình giấu kín của bệnh nhân, điều này giúp ích rất nhiều cho bệnh nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành]
[Chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng: Hóa Cốt Hoạt Lạc Cao!]
Liêu Phi thanh toán không lâu sau, khen thưởng của hệ thống cũng đã tới.
Tần Giang trong lòng cảm thấy buồn cười.
Hệ thống này cũng khá thực tế.
Thế nào cũng phải đợi bệnh nhân thanh toán trước mới trao thưởng.
Nhưng tốt hơn hết nên thanh toán trước rồi mới khám bác sĩ, để sau này không sợ gặp phải những kẻ trốn hóa đơn.
Tần Giang chỉ vào giường bệnh bên cạnh.
“Anh nằm đó đi, tôi sẽ nhanh chóng phối cao dược cho anh, tôi sẽ quay lại ngay.”
Liêu Phi cũng không nói nhảm, ngoan ngoãn nghe theo Tần Giang chỉ dẫn, tìm một chiếc giường bệnh nằm xuống.
Lúc này, Chu Bác bên cạnh đang súc miệng, hưng phấn hét lên.
“Được rồi! Miệng tôi đã lành rồi!”
Khi nhìn thấy điều này, nhϊếp ảnh gia đã nhanh chóng bước tới và quay cận cảnh miệng của Chu Bác.
Bây giờ, ngoại trừ một số vết thương như loét miệng, miệng của Chu Bác đã trở lại bình thường, giống như người bình thường.
Điều quan trọng nhất là Chu Bác thậm chí còn không thở ra mùi hôi thối nữa!
Những người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đều rất phấn khích.
“Cmn, đó là loại thuốc sắc gì mà hiệu quả đến vậy?”
“Mảng bám đã biến mất, vết đỏ và sưng tấy cũng biến mất, thậm chí cả cao răng cũng biến mất!”
“Vài ngày trước, tôi đi làm sạch răng đã tiêu tốn hơn 400 nhân dân tệ và bây giờ tôi cảm thấy thật là oan uổng quá đi.”
“Đi đi đi, chúng ta thành lập nhóm đi tìm bác sĩ Tần để làm sạch răng!”
Trước đây ngậm canh thuốc trong miệng đau đến nhường nào, Chu Bác bây giờ lại vui vẻ như vậy.
Ban đầu, Chu Bác nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có thể loại bỏ được nấm trong miệng.
Lại không nghĩ tới không những bệnh khỏi mà tình trạng răng miệng còn tốt hơn trước!
Ngay khi Tần Giang chuẩn bị xong cao dược và bước ra khỏi phòng pha chế thuốc, Chu Bác nhanh chóng bước tới và cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn bác sĩ Tần, anh thực sự là một thần y! Tôi sẽ giới thiệu anh với bạn bè của tôi và để bọn họ chiếu cố công việc kinh doanh của anh!”
Nghe Chu Bác nói như vậy, Lưu Phương có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng Chu Bác là người nổi tiếng nên bạn bè của anh ấy đương nhiên không phải là người bình thường.
Chẳng lẽ vị bác sĩ tên Tần này thực sự có tay nghề y thuật tốt như vậy sao?
Tần Giang bình tĩnh nói với Chu Bác: "Hiện tại đã khỏi bệnh, anh nhanh chóng trở về đi. Hãy nhớ kỹ lời tôi đã nói trước đó với anh, đừng đυ.ng đến mấy thứ ngọc ngà đó, chú ý vệ sinh răng miệng."
“Ngay cả khi anh thực sự có sở thích đó thì ít nhất phải để đối phương rửa sạch sẽ chân, đúng không?”
Chu Bác càng nghe càng xấu hổ.
Y thuật của bác sĩ Tần này chắc chắn rất giỏi, nhưng anh ấy quá thẳng thắn.
Quên đi, hắn nên suy nghĩ lại trước khi giới thiệu cho bạn bè.
Dù sao đi nữa, bạn bè của hắn cũng đều là những nhân vật danh dự uy tín.
Nếu thật sự đến rồi chết ngay tại chỗ, bọn họ thậm chí sẽ không còn là bạn bè nữa.
Sau khi cảm ơn rối rít, Chu Bác rời khỏi phòng khám.
Tần Giang lấy một miếng cao dược màu đen, trực tiếp đi đến bên cạnh Liêu Phi.
“Cởϊ qυầи ra và bôi miếng cao dược này lên.”