Chương 8: Mỗi ngày đều phải đi gặp bác sĩ

Convert: Bến, Google, QT, Mãn Mãn

Editor: Mãn Mãn

Về tòa soạn Thanh Sắc Hà Quang, Kiều Hân Hân vẫn rất muốn được nhận vào đó. Cô đã ký lên giao dịch giấy trắng mực đen kia, thì sẽ không để nó bị lãng phí.

Dù sao, đây cũng là một cơ hội vô cùng tốt.

Cô dựa theo phương thức đã được cho, liên hệ với vị biên tập viên kia, sau khi nghe được tên của cô, biên tập viên bảo cô gửi vài tác phẩm để xem thử. Mọi thứ đều rất thuận lợi, bình thường ngay cả ngưỡng cửa cũng sờ không tới, lần này lại dễ dàng được thông qua. Bởi biên tập viên sắp tan làm, vậy nên cuộc trò chuyện về nội dung công việc sẽ được thực hiện tốt vào sáng mai.

Tắt khung chat, Kiều Hân Hân tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn một số tranh minh họa của chính mình.

Trình độ của cô đã ở trên trung bình, kiến thức cơ bản cũng vậy, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Tranh của cô cuối cùng thiếu cái gì? Chính cô cũng không trả lời được.

6 giờ chiều, cô tắt máy vi tính, sửa sang lại mặt bàn, bắt đầu làm một buổi tổng vệ sinh.

Phòng ở của cô rộng 60 mét vuông, gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, quét dọn cả buồng trong gian ngoài cũng rất phiền toái, từ đầu đến cuối mất gần 2 tiếng đồng hồ.

Sau khi thu dọn xong, cô nấu cho mình một bát mỳ, mở ti vi xem vài chương trình du lịch.

Ngày thường của cô đều tràn ngập những chuyện vụn vặt tầm phào như thế, không có thăng trầm gì lớn, mỗi ngày chỉ đơn giản là chạy bản thảo, chạy bản thảo, chạy bản thảo... Chẳng qua nữ thần may mắn chưa bao giờ chiếu cố cô mà thôi, bằng không sao cô có thể vẫn ở trong tình trạng vô danh tiểu tốt sau ngần ấy năm vẽ tranh minh họa.

Kiều Hân Hân liền nghĩ tới TV Thái Dương, đây cũng là chuyện không thể tưởng tượng nhất trong cuộc đời cô, chẳng biết vì sao, cô đột nhiên rất muốn lưu lại.

Ngồi trên ghế sofa, hai tay cô nâng bát sứ, uống từng ngụm canh.

Cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, làm thế nào để tăng điểm nhân khí trong vài ngày tới đây?

[Chủ kênh Tiểu Kiều, thời gian phát sóng trực tiếp ngày mai vẫn không thay đổi chứ?]

Trước khi đi ngủ, quản gia tỉ mỉ hỏi.

Kiều Hân Hân tắt đèn bàn, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Cô khẽ nói: “Ừ, giữ nguyên như cũ.“...

Kiều Hân Hân nằm mơ.

Trong giấc mơ, có một trấn nhỏ nơi phương Bắc bị bao trùm bởi một trận tuyết lớn, trước ngôi nhà cổ kính, hai đứa bé đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chế xe trượt tuyết.

Bé trai đã được 8 tuổi, bé gái kia mới chỉ 3 tuổi.

Bé trai buộc chắc dây trượt tuyết, ôm em gái của mình lên xe.

Bay rồi -- bay rồi --.

Cậu kéo theo xe trượt tuyết chạy băng băng về phía trước, bé gái mũm mĩm bị che ở đằng sau, bàn tay nhỏ nắm chặt dây cương, nắng ấm chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của bé. Tiếng cười của bé gái thanh thúy dễ nghe như chuông bạc, truyền khắp cả con đường.

An Độ, mang em gái của con đi chơi được không?

Cẩn thận một chút, đừng ngã!

Hôm nay dì vừa thấy Đại Cầu cùng Tiểu Cầu đang đắp người tuyết ở cầu đá, nhớ kêu hai đứa nó về ăn cơm nhé.

Tiếng của chú dì dần dần đi xa, bé trai đang chạy băng băng trong thế giới tuyết, lại từ từ bay lên.

Bé gái cười réo rắt không ngừng, dùng giọng non nớt nói: “Anh trai tuyệt quá!”

Nhưng, bé trai bỗng nhiên biến mất.

Giữa không trung chỉ còn trơ lại chiếc xe trượt tuyết lẻ loi, cùng một bé gái mặt mũi ngây thơ vô tội.

Hân Hân rất lạnh...

Bé gái ủy khuất xẹp miệng, trong mắt bé hiện lên một tầng nước mắt.

Xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo, mỗi ngày bé đều sẽ đi tới cầu đá, nếu giẫm lên tuyết đọng ở nơi đó, thì có thể lún tới đầu gối của bé.

Phía bên kia cầu đá, ba bé trai đang đắp người tuyết, bé gái chớp chớp mắt, hé miệng muốn gọi bọn họ. Nhưng, một chữ cũng không kêu ra nổi.

Bé gấp đến độ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lớn chảy xuống, mà xe trượt tuyết lại chậm rãi bay về phía trước.

Cách cầu đá càng ngày càng xa...

Anh trai...

Bé loạng choạng đứng lên, nhìn ba bóng dáng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng, nhịn không được mà gào khóc.

Gió lạnh thổi qua gò má bé, có thứ gì đó không tên rớt ở trên đầu, bé lấy tay sờ soạng, là một mảnh lông vũ màu đen. Lực chú ý của bé bị hấp dẫn, bé ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một con ưng đen vô cùng to lớn.

Nó lơ lửng ở giữa không trung, móng vuốt sắc bén như lưỡi câu, ánh mắt thâm thúy mà lạnh như băng.

Kiều Hân Hân bỗng nhiên tỉnh giấc.

Giấc mơ này thật quỷ dị, những gì cô trải qua trong mơ giống như đã từng thực xảy ra. Cô ngồi dậy, đồng hồ báo thức chỉ số 6.

10 giờ đi ngủ, 6 giờ rời giường, cô đã duy trì việc nghỉ ngơi như vậy gần hai năm. Cổ họng cô hơi hơi ê ẩm, lấy tay vỗ vài cái, cô còn đang suy nghĩ hình ảnh cuối cùng ở trong giấc mơ kia.

Con ưng đen đó, không hiểu sao khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

Giống như đã từng thực sự gặp qua...

Kiều Hân Hân bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ là nằm mơ mà thôi, sao có thể đem chuyện trong mơ coi như thật chứ? Trên thế giới này, làm gì có con ưng nào lớn như vậy, có lẽ gần đây làm việc quá mệt mỏi, cô có chút chịu không nổi.

Quên đi, không nghĩ nữa, nhiệm vụ hôm nay vẫn còn rất nhiều.

Sau khi xuống giường, Kiều Hân Hân đánh răng rửa mặt, đun nước nấu cơm, làm xong những việc này, cô mở máy tính xách tay bắt đầu gõ chữ.

Một lần viết chính là 4 tiếng đồng hồ, tốc độ ngày hôm nay không chậm, gấp gáp viết bản thảo cũng không sai biệt lắm. Cô nhìn thời gian, vừa đúng 10 giờ. Vì vậy, cô mở QQ ra.

Biên tập viên Lưu Niên đúng giờ xuất hiện, gửi cho cô một phần tài liệu, bên trong là một số việc họa sĩ vẽ tay cần chú ý khi ký hợp đồng với công ty.

Ý tứ đại khái là họa sĩ vẽ tay nên thường xuyên trao đổi với tác giả, cố gắng hết mình để có thể vẽ ra tranh minh họa phù hợp nhất với nội dung tiểu thuyết, Thanh Sắc Hà Quang là trang báo nửa tháng ra một kỳ, lượng tiêu thụ mỗi quý đều đứng thứ nhất, bọn họ xét duyệt cực kỳ chặt chẽ.

“Được rồi, nếu có thời gian thì cô qua tòa soạn một chuyến nhé, cách nhà cô không xa đâu.”

“Khi nào thì tôi có thể đến?”

“Liền thứ sáu tuần này đi, vừa lúc có ba người mới khác cùng cô.”

Những họa sĩ vẽ tay mới còn phải đến công ty huấn luyện một ngày, tuy bọn họ không có lương tạm thời, nhưng giá trị khởi điểm của tranh minh họa lại cao hơn rất nhiều so với những nơi khác.

Lâm Ngọc Dương nói không sai, nếu Kiều Hân Hân quả thật có thể ký hợp đồng làm họa sĩ vẽ tay cho quý công ty, cuộc sống sinh hoạt của cô sẽ được cải thiện ít nhất hai bậc.

Lấy thái độ nghiêm túc để làm việc, mỗi tháng kiếm được 5000 là chuyện vô cùng đơn giản. Nếu mỗi kỳ được bình chọn là họa sĩ có tranh minh họa được độc giả yêu thích nhất, dựa vào số phiếu của cô, tòa soạn sẽ tăng lương.

Giá ban đầu cho một bức tranh minh họa là từ 200 đến 500 tệ, mà trang bìa có giá từ 1000 đến 2000 tệ một bức. Đương nhiên, dùng tư chất hiện tại của cô, muốn trúng tuyển việc vẽ trang bìa có chút khó khăn, nhưng chỉ cần chịu khó nỗ lực, tiền lương hơn vạn sẽ không còn là ảo tưởng!

Anh trai muốn ra tù, tới lúc đó, gian phòng trọ nhỏ kia khẳng định không chứa được hai người bọn họ, hoặc là xem xét việc thuê một phòng lớn hơn, hoặc thuê một phòng thêm ở phụ cận cho anh trai, cũng không khác nhau là mấy. Bất luận thế nào, mấy tháng sau cô đều phải cố gắng tích góp.

Cô cũng không rối rắm về con ưng đen trong giấc mơ kia nữa, cô chỉ biết, cô lại nằm mơ thấy mình cùng anh trai hồi nhỏ.

Nhất định là bởi vì quá nhớ hắn.

Tính toán một cái, anh trai đã ngồi tù sáu năm, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vừa nghĩ tới việc chẳng mấy chốc họ sẽ gặp lại, cô liền có cảm giác sức chiến đấu của mình hiện tại tràn trề vô hạn! Có điều, tới tận thứ sáu mới có thể huấn luyện, nhanh nhất cũng phải tới cuối tuần mới có thể nhận được công việc vẽ tranh minh họa kia, tuần này cô liền chuyên tâm viết tiểu thuyết!

Viết nhiều kiếm nhiều, tuy rằng lương của người viết thuê rất thấp, nhưng con kiến tuy nhỏ cũng là thịt.

Tháng này, còn phải dựa vào chút tiền nhuận bút ấy để sống qua ngày.

Vào lúc nghỉ trưa, Kiều Hân Hân nhìn phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện chỉ có 3 người xem trực tuyến.

Khu bình luận rất sạch sẽ, không có ai liên tục nói chuyện.

So với ngày hôm qua, điểm nhân khí hôm nay thẳng tắp giảm xuống, nhưng không có biện pháp, cô còn rất nhiều bản thảo chưa viết.

Kiều Hân Hân hơi lộ vẻ hối lỗi nói: “Có lẽ tôi cần khoảng 3 tiếng nữa mới viết xong được, nếu không thì chờ tôi hoàn thành, mọi người cùng nhau xem phim kinh dị được không?”

Cô nhớ rõ ngày hôm qua có người đề nghị việc này, lúc đó cô cự tuyệt, trong lòng còn rất băn khoăn.

Kỳ thực ở nhà xem phim cũng coi như một hoạt động giải trí mà Kiều Hân Hân yêu thích, miễn là cô không có việc gì cần phải ra ngoài.

Chỉ là phòng phát sóng trực tiếp hôm nay đặc biệt yên tĩnh.

Cô chờ trong chốc lát cũng không có người lên tiếng, hai ngày trước, ID Kaka chỉ cần cô xuất hiện cũng có thể thấy hình như cũng không ở đây.

Kiều Hân Hân gắp mỳ nhét vào miệng, mỳ bỏ thêm tương rất thơm, nhưng một ngày ăn ba bữa mỳ thật sự là... Cô sờ bụng một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Muốn ăn thịt quá, hay là... Buổi tối mua một phần cơm đùi gà nhỉ...”

Đùi gà thơm ngào ngạt...

Đúng thời hạn, Kiều Hân Hân hoàn thành công việc viết thuê ngày hôm nay, sau khi sửa sang tài liệu xong, cô lại một lần nữa mở phòng phát sóng trực tiếp.

Cô phóng lớn màn hình một chút, số người xem trực tuyến vẫn là 3.

Chẳng qua lần này có người nói chuyện rồi.

[Hân Hân, thực xin lỗi, mấy ngày nay Lỵ Lỵ muốn phát sóng trực tiếp chương trình thi đấu, về cơ bản tôi sẽ không tới được nữa QAQ]

Ách...

“Không sao đâu.” Kiều Hân Hân khẽ cười nói.

[Nhưng cô yên tâm! Tôi nhất định sẽ đến vào ngày cuối cùng!]

Ô Ô Ô vào phòng phát sóng trực tiếp mới phát hiện điểm nhân khí rất thảm, cậu biết gã não tàn Hoa Cúc Tàn, Hoa Hòe Tàn thực sự đã động chân động tay, xem ra vị chủ kênh người trái đất này cũng khó có thể tiếp tục. Thành thật mà nói, cậu vẫn hy vọng Kiều Hân Hân có thể lưu lại, nhưng cậu chỉ là một người sử dụng bình thường, trừ việc lưu trữ kênh giúp cô cũng không thể làm gì khác.

Hôm nay cậu còn thử dùng ID của bạn tìm một cái, căn bản tìm không thấy phòng này.

Vậy nên, có thể vào đây xem đều là những người đã lưu trữ phòng từ trước, 30 người bọn họ có thể từ thư mục lưu trữ trực tiếp tiến vào phòng.

Nhất định không thể nào qua nổi kỳ thực tập...

Chủ kênh chủ chốt Lỵ Lỵ mà cậu vẫn luôn chú ý đang hừng hực khí thế tiến hành trận đấu khiêu vũ, thân là một fan cuồng, cậu nhất định phải đi ủng hộ.

Trong lòng cảm thấy, thật tội lỗi...

“Vậy thì đi đi.”

Kiều Hân Hân không thấy có vấn đề gì, mỗi người đều có một vị chủ kênh mà mình thích nhất, ủng hộ nhất, cô có thể hiểu được.

[QAQ vẫy vẫy ~]

Sau khi Ô Ô Ô rời đi, số người xem trực tuyến chỉ còn lại 2 người. Kiều Hân Hân nhìn chằm chằm vào màn hình, cô nhỏ giọng hô: “Kaka?”

Không có người đáp lại.

Kiều Hân Hân suy nghĩ một lát, cô kéo khối vuông be bé tới trước mặt, bắt đầu xem lướt qua tư liệu cá nhân của mình.

Hôm nay quản gia không đổi ảnh đại diện cho cô, ngay cả tênphòng cũng không đổi. W là quản gia trí năng, anh ta đã biết tín hiệu của phòng bị quản lý ẩn giấu, khách qua đường ở ngoài không vào được. Vậy nên, đổi tên hay không, cũng chẳng có gì khác biệt.

Kiều Hân Hân đổi ảnh đại diện của phòng thành ảnh chụp chính mình đang mang khẩu trang, tên của phòng cũng đặt là -- [Cùng Tiểu Kiều xem phim kinh dị! ~(≧▽≦)/~].

Nghịch thứ đồ công nghệ cao này cũng rất thú vị, ít nhất so với máy tính còn tốt hơn nhiều, bởi vì đâu đâu cũng là những thứ mới lạ và những thứ cô không biết. Chỉ tiếc là cấp độ của cô bây giờ còn quá thấp, đậu ánh sáng cũng quá ít, không có cách nào xem lướt qua những nơi khác ở TV Thái Dương.

Cô còn đang suy nghĩ phải kiếm bao nhiêu hạt đậu ánh sáng mới có thể dạo quanh trang mạng, trên màn hình liền lướt qua hai bình luận.

[Tôi tới rồi.]

[Hôm nay phải gặp bác sĩ một ngày, mệt quá.]

ID, Kaka.

Kiều Hân Hân bỗng dưng ngồi thẳng dậy, cô nhìn bình luận của Kaka, sau đó quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy? Sinh bệnh à?”

[Ừ... Hẳn là thế.]

Mỗi tuần đều phải đi gặp bác sĩ tâm lý một lần, thật phiền phức.