Editor: Aki Re
Túc Vương đã chết, việc này không phải chuyện nhỏ, không lâu sau, nhận được tin tức Hiên Viên Ninh liền tới đây, đi theo phía sau hắn tự nhiên vẫn là Lạc Tiểu Tiểu.
Thấy tình huống Túc Vương chết thảm như vậy, Hiên Viên Ninh nhíu mày, hắn hỏi thống lĩnh cấm vệ quân, "Có tra được nghi phạm ở gần đây không?"
"Hồi bệ hạ, ti chức chờ thêm một lúc cũng không phát hiện có những người khác."
Hiên Viên Ninh trầm ngâm một tiếng, phân phó, "Thế nhưng lại có người to gan lớn mật dám ở hoàng cung xuống tay với Túc Vương, thật sự là đang coi rẻ uy nghiêm hoàng quyền, truyền lệnh xuống, trước khi tìm được hung thủ, tất cả mọi người không được tùy ý ra khỏi cung."
"Vâng!" Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ xuống đất lĩnh mệnh.
Lại nói bên kia, Tịch Y sớm đã nắm tay Tô Mộc mang nàng rời khỏi địa phương tràn ngập mùi máu tươi kia, giữa những bức tường màu đỏ trong cung, vì cơn mưa lớn đêm qua khiến sàn nhà vẫn hơi hơi ẩm ướt, không biết không trung từ khi nào đã trở nên xám xịt khiến người cảm thấy bất an.
Tô Mộc bị bắt đi theo phía sau nam nhân, nàng không biết Tịch Y muốn mang mình đi chỗ nào, cũng có lẽ, hắn vốn dĩ chính là đang đi lang thang không có mục đích, hiện giờ, nàng đã không còn nghĩ tới muốn số 38 cấp ra chủ ý cho chính mình, hoặc là xin giúp đỡ của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, nhóm người này có thể nói là đã đều bị Tịch Y bá đạo vô lễ chinh phục.
Chỉ cần vào xem phòng phát sóng trực tiếp kia điên cuồng xoát "Tịch đại boss cầu gả" sẽ biết.
Chính là, chân nàng đi đều đã đau, mà bọn họ đi vào địa phương tựa hồ càng ngày càng hẻo lánh, người càng ngày càng ít, nàng không thể không lên tiếng, "Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?"
Tịch Y chợt dừng bước chân.
Tô Mộc rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, nàng không thể kéo bàn tay bị hắn bắt lấy ra, chỉ có thể dựa lưng vào tường, lại thấy được cách đó không xa có một khoảng sân đơn giản, nàng liền đem ánh mắt nghi hoặc dừng ở trên người hắn.
Tịch Y rốt cuộc cũng xoay người rũ mắt nhìn nàng, tựa hồ có vài giây thời gian an tĩnh, hắn hỏi: "Đi mệt?"
Lời này nói ra không phải vô nghĩa sao!?
Tô Mộc buồn không có trả lời, chỉ cảm thấy hiện tại hắn cho nàng một loại cảm giác kì lạ.
Tịch Y đại khái cũng cảm thấy chính mình hỏi một câu vô nghĩa, đôi mắt đen nhánh của hắn khó thấy được hiện lên một tia không được tự nhiên, lại trước sau không có buông tay nàng ra, hắn mang nàng từ Ngự Hoa Viên rời đi, có thể nói là tâm sự nặng nề, trong bất tri bất giác liền đã chạy tới nơi này.
Lúc này trong không khí bắt đầu trầm mặc, vừa lúc cho hai người có thời gian tự hỏi tình huống hiện tại.
Tô Mộc hận không thể đập đầu xuống đất, lại hò hét một câu vì cái gì! Vật phẩm của nàng vô dụng! Bởi vì nàng động tâm! Nàng vì cái gì sẽ đối với một nam nhân làm mình chết ba lần sinh ra động tâm? Chuyện này không khoa học a!
Có lẽ số 38 nhìn ra nàng đang rối rắm, hắn một bên hít mũi một bên nói: "Ai nha nha, Tiểu Hung cư nhiên đối với biếи ŧɦái nam động tâm, bất quá cái này cũng không thể trách Tiểu Hung, rốt cuộc biếи ŧɦái nam thật sự là quá man quá soái khí, đổi lại là ta, ta cũng sẽ nhịn không được động tâm, bất quá cái này nhưng không đại biểu ta giống Tiểu Hung có khuynh hướng thích chịu ngược nga ~"
Tô Mộc cắn răng một cái, nga muội ngươi! Nàng mới không phải có khuynh hướng thích chịu ngược đâu!
Lại nói tiếp, lần đầu tiên tới thế giới này, khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tịch Y, nàng liền đối với hắn có một loại hảo cảm không giải thích được, chẳng lẽ......
Chẳng lẽ kỳ thật trong tiềm thức của nàng thích lão nam nhân tàn bạo như vậy sao!?
Tô Mộc bị hoài nghi của chính mình dọa, nàng giơ tay che miệng, biểu tình vô cùng hoảng sợ.
Không khéo, bộ dạng sợ hãi này của nàng bị Tịch Y nhìn thấy, thực mau, thân mình nàng liền run lên, hoảng hốt cảm thấy như mùa đông rét lạnh đã tới.