Editor: Aki Re
Trong tiếng oán giận của nàng, chính nàng cũng không có phát hiện ra có mang theo vài phần ngữ khí làm nũng.
Tịch Y hơi dừng lại, tựa hồ có một đạo điện lưu không thoải mái dâng lên từ sống đuôi Tịch Y, xuyên qua trái tim hắn, lan tràn luôn tới cả đại não hắn, toàn thân bên trong đều lâm vào một cổ trạng thái không biết tên.
Hắn đem sai lầm này quy tội do thanh âm ngọt nị của nàng quá phận.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng đang bắt lấy tay áo hắn, Tịch Y thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nói: "Thỉnh quận chúa gọi ta là Tịch đề đốc, hoặc là Tịch đại nhân."
Thanh âm trừ bỏ lãnh đạm, cũng nghe không ra cảm xúc nào khác, nhưng rốt cuộc bước chân hắn vẫn thả chậm.
"Nga...... Tịch đề đốc." Tô Mộc có lệ lên tiếng, nàng ở trong đầu xin giúp đỡ từ số 38, "Tiểu Bạch, biếи ŧɦái nam phản ứng quá kỳ quái a, hắn cũng không có lấy kiếm thọc ta, đây là vì cái gì?"
Sau một tiếng cắn hạt dưa, mới truyền đến thanh âm số 38 không chút để ý, "Ta làm sao biết vì cái gì? Tóm lại nhân gia không có khả năng coi trọng người ngốc nghếch không có ngực bự như ngươi đi?"
Đúng là, ngực nàng một chút cũng không lớn.
Tô Mộc bị tổn thương liền ngừng hỏi, miệng thở dài, lại ngẩng đầu mắt nhìn phòng phát sóng trực tiếp, không xem không biết, vừa thấy liền dọa nhảy dựng, bất tri bất giác, giá trị nhân khí của nàng thế nhưng đã tới "1320" rồi.
Gió thổi thí thí lạnh:【 Tiểu Hung tựa hồ là đang có phiền não. 】
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Tiểu Hung là đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến BOSS dỡ phòng bị xuống, sau đó lại lần nữa khởi động "Yêu ngươi yêu đến mức muốn gϊếŧ chết ngươi" đi (*?w?)】
Ân ân!!
Tô Mộc gật đầu, âm thầm khen người xem thật hiểu tâm của nàng.
Tô đại sắc:【 Nếu có thể tới thời điểm cốt truyện đặc thù, dỡ xuống tâm phòng bị của BOSS thì tốt rồi. 】
Bất quá khi nào có cốt truyện đặc thù tốt như vậy?
Thời điểm đi qua một tòa núi giả, bước chân Tịch Y bỗng nhiên ngừng lại.
Tô Mộc không phòng bị, liền không chú ý đυ.ng vào lưng hắn, nàng xoa xoa cái mũi vừa định kêu đau thì một bàn tay bưng kín miệng nàng lại, mang theo nàng tránh ở sau núi giả.
Nàng hoảng sợ nghĩ Tịch Y có phải hay không tính toán ở chỗ này xử lý nàng, theo bản năng hé miệng cắn tay hắn, Tịch Y nhíu mày, không có động tác dư thừa, chỉ nhìn đỉnh đầu nàng, mặc kệ nàng cắn.
Tô Mộc cắn cũng cảm thấy không thích hợp, nàng khẽ buông răng ra, lén lút ngước mắt nhìn hắn, chỉ là vừa mới đυ.ng vào tầm mắt hắn, nàng bỗng sửng sốt.
Hình dung loại cảm giác này như thế nào đây?
Đại khái chính là một nữ nhân làm việc quá phận, người nam nhân này cũng không so đo, ngược lại bình tĩnh nhìn nàng, khi đó đương nhiên nàng sẽ có một loại cảm giác mình được hắn bao dung.
Không phải khi sinh tử tồn vong mới có thể cảm nhận được tình yêu, mà là...... Chi tiết hằng ngày ở chung sẽ sinh ra một loại nhàn nhạt chua ngọt kia, không có oanh liệt, lại có thể chọc cho người tâm động tim đập nhanh.
Tô Mộc chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn trên tay hắn có dấu răng, sắc mặt có chút nóng lên không giải thích được, đôi tay nàng bắt lấy tay hắn, thế nhưng cảm thấy độ ấm trên tay cũng có chút chênh lệnh khiến người phát run.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm, lúc này nàng mới chú ý tới ở trong bóng đêm chỗ ngoặt rẽ vào hành lang dài có hai người đang đứng ở đó thương lượng chuyện gì.
Một người là nam nhân trẻ trung quần áo phú quý đang phân phó cho một cung nữ nói: "Nhớ kỹ, ngày mai dẫn Định An quận chúa tới Ngự Hoa Viên, lúc nàng uống nước trà thì bỏ dược này vào."
"Vâng, nô tỳ đã ghi nhớ việc Túc Vương điện hạ phân phó." Cung nữ nhận được dược, cung kính cúi đầu.
Vị Túc Vương kia ở lại nói vài câu công đạo, liền cùng cung nữ kia rời đi.