Chương 17: Thúc thúc lại yêu ta (17)

Editor: Aki Re

"Thúc thúc...... Trò này chơi không vui đâu."

Hứa Tố mặt vô biểu tình, "Ta cũng không nói giỡn."

"Cái này dù vui đùa hay không cũng không muốn chơi!" Lưu lại một câu này, Tô Mộc chạy trối chết.

Thiên sứ rơi xuống thành phân:【 Tiểu Hung ngươi không cần túng quẫn a! Thượng a! 】

Nhị mao:【 Vai ác thúc thúc thật mê người...... Tiểu Hung ngươi mau bắt lấy hắn đi! 】

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Ta tán đồng chuyện hôn nhân này?(ˊwˋ*)??】

......

Tô Mộc lựa chọn xem nhẹ thanh âm của người xem, nhưng mà thanh âm số 38 lại không muốn bỏ qua cho cô, "Tô Mộc!!! Người xem đều muốn nhìn ngươi cùng vai ác đại thúc yêu đương a!!!"

"Câm miệng!" Tô Mộc cắn răng, đóng phòng phát sóng trực tiếp lại giận, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta vì lấy lòng người xem, đem chính mình bán đi sao?"

Tô Mộc vẫn là có nguyên tắc, nhiệm vụ chỉ là nhiệm vụ mà thôi, từ đầu đến cuối, cô nhưng đều không có tính toán qua "Hiến thân" cho nhân vật phản diện.

Số 38 nói: "Chính là người nam nhân Hứa Tố này thật là có mị lực mười phần nha, nếu ta là nhiệm vụ giả, muốn ta bồi hắn ngủ ta cũng nguyện ý."

Lời này nói ra, hình như là đang nói Tô Mộc được tiện nghi mà còn khoe mã.

Tô Mộc bĩu môi, "Có bản lĩnh thì ngươi tới bồi hắn ngủ, ta bồi không nổi."

"Kỳ thật, người nam nhân Hứa Tố này thật sự không tồi, chỉ là ngươi đối với hắn có thành kiến quá sâu mà thôi." Số 38 một bên cắn hạt dưa, một bên nói: "Ngươi nhìn xem mười năm tới này, hắn đối với ngươi cũng không quá kém đi, ngươi cáu kỉnh, hắn nuông chiều ngươi, ngươi là tiểu tâm cơ thích chơi trò đùa dai, hắn cũng không có phạt ngươi quá, chính là tuổi tác hắn so với ngươi có chút lớn...... Trừ cái đó ra, hắn muốn giàu có giàu, muốn giá trị nhan sắc có giá trị nhan sắc, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"

"Nhiệm vụ của ta không phải tác hợp cặp CP mà người xem thích sao!?" Tô Mộc nghi vấn: "Ngươi như thế nào lại bỗng nhiên muốn ta cùng nhân vật phản diện ở bên nhau?"

"CP là phải bảo vệ, nhưng không thể không có lý do gì không được nói chuyện yêu đương nha? Hiện tại người xem nào không thích xem nhân vật phản diện yêu đương? Chúng ta muốn theo sát trào lưu của thời đại, ngươi có hiểu hay không?"

Tô Mộc mặt lạnh nhạt, "Không hiểu."

Cô không hề phản ứng với số 38, đang muốn qua đường cái, mắt sắc lại gặp được Tô Diệp cách đó không xa, mà bên người Tô Diệp còn có một đại nam nhân khí tráng cường đại dáng người cao dài đi theo, bọn họ tựa hồ là đang nói với nhau cái gì.

Người nam nhân này, nhất định chính là Đường Như Nhất.

Chợt, một chiếc xe đi với tốc độ cực nhanh lao đến, bởi vì Tô Diệp đứng ở trước người nam nhân kia, cho nên cô có thể nhìn thấy chiếc xe kia đang từ phía sau nam nhân lao đến, cô kêu lên một tiếng, "Cẩn thận!"

Dứt lời, liền theo bản năng đem nam nhân đẩy ra, nhưng chính cô lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người bỗng nhiên phi đến, đem Tô Diệp đẩy ra xa hai bước, liền ở giữa đột nhiên có người còn cố ý đem thân thể của mình đè ở phía dưới, thanh âm đám người rơi xuống đất vang lên, chiếc xe kia cũng nhanh chóng chạy qua.

Tô Mộc thẳng tắp nằm trên mặt đất, trên người còn bị Tô Diệp đè nặng, cả khung xương của cô tựa hồ đều tan, nhíu mày kêu một tiếng: "Đau chết ta......"

"Chị!" Tô Diệp phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ trên người Tô Mộc đứng lên, cô nâng Tô Mộc dậy, thấy được Tô Mộc mặc áo ngắn tay mà trên cánh tay bởi vì lúc ngã trên mặt đất bị trầy da để lại một vết đỏ lớn.

Đường Như Nhất dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chiếc xe kia rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt, đi về phía trước nói: "Ta đưa ngươi đi bệnh viện."

Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống, muốn bế Tô Mộc đang bị thương lên.

Nhưng mà, một bàn tay phía trước lại bắt được Đường Như Nhất.

Đường Như Nhất nghiêng người, gặp được một người nam nhân đang nở nụ cười khinh miệt, tự nhiên, hắn nhận thức được, rốt cuộc cái cuộc sống hỗn loạn này đều chỉ ở trong cái vòng luẩn quẩn, đều là đại nhân vật, ai lại không quen biết ai đâu?

Hứa Tố dùng đôi mắt đen ẩn chứa sắc bén, lãnh ngạo cô thanh lại thịnh khí bức người, hắn bình đạm nói: "Người của ta, không cần Đường tiên sinh nhọc lòng lo lắng."

Tô Mộc sọ não đang đau, bởi vì Hứa Tố nói một câu này thanh tỉnh không ít, chợt thân mình cô bay lên không trung, lúc hoàn hồn đã bị nam nhân ôm ở trong lòng ngực, chung quanh không khí tựa hồ đều nhiễm hơi thở chiếm hữu của hắn, Tô Mộc kinh ngạc phát giác người nam nhân này khi ôm mình lại có cảm giác an ổn như thế, liền khó thấy được...... thế nhưng cô lại đỏ mặt.

Hắn ôm cô lên xe, đem cô đặt ở trên chỗ ngồi, tiếp theo, chính hắn cũng lên xe, ngồi ở bên cạnh cô, cũng mặc kệ Tô Diệp có lên xe hay không, liền ra lệnh cho tài xế chạy xe, đồng thời, hắn cũng nói một câu không có cảm xúc: "Đau cũng phải chịu đựng, ta không thích nữ nhân khóc."

Không thích?

Vậy thật tốt quá!

"Đau chết mất!" Tô Mộc nhắm mắt lại, gào khóc lên, vốn dĩ cũng đang bị thương, vì thế nước mắt tới cũng mau, cô còn khẽ lén mở ra một con mắt, quan sát sắc mặt Hứa Tố, chờ hắn chán ghét mình.

Khiến cô vừa lòng chính là, Hứa Tố thật sự nhíu mày, nhưng thực mau, cô đã bị hắn ôm đặt ở trên đùi, Tô Mộc đang cố hiểu, thì hắn đã một tay ôm lấy eo cô, một tay khác vỗ về sườn mặt cô đem đầu cô dựa vào trong lòng ngực hắn, hắn hờ hững, tựa hồ có chút ghét bỏ nói: "Khó chịu."

Tô Mộc: "......"

Ngại khó chịu nhưng thật ra vẫn chưa đem cô ném văng ra a!