Chương 937: Kết cục chân chính (đại kết cục)

Edit:Linhlady

Nước Z thành phố S, trong một tầng của bệnh viện tâm thần.

Một cô gái vẻ ngoài tinh xảo ngồi trước gương, sắc mặt cô có chút tái nhợt, thân thể cũng thật nhỏ gầy, giống như chỉ cần gió thổi qua, cô sẽ ngay lập tức ngã xuống.

Cứ cho là như vậy, cô vẫn không chịu đi nghỉ ngơi, mà vẫn luôn ngồi trước gương.

Miệng cô không ngừng động, giống như đang nói cái gì đó.

Cẩn thận nghe qua, cũng chỉ có thể nghe được mấy chữ.

"Quả...... Tu......"

Ngoài cửa, có hai hộ sĩ đang tùy ý nói chuyện phiếm.

"Ai, chị đã đọc truyện 《 xuyên nhanh phát sóng trực tiếp: Kim chủ cầu đánh thưởng! 》 chưa? Em cảm thấy Tiểu Quả Quả trong đó thật đáng yêu!"

Một nữ hộ sĩ trẻ mới tới nói với một hộ sĩ lớn tuổi hơn.

Nữ hộ sĩ kia liếc qua hộ sĩ trẻ, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó lại thấp giọng thở dài một hơi.

"Ai, tuy rằng chị không đọc, nhưng mà......"

Vương Duyệt, cũng chính là nữ hộ sĩ trẻ tuổi trẻ hiển nhiên bị những lời này nổi lên tính tò mò, ánh mắt cô nàng trông mong nhìn người hộ sĩ kia, tò mò hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng tác giả quyển sách này đang ở bệnh viện chúng ta đấy!"

Nói tới đây, nữ hộ sĩ còn thở dài một hơi.

"Sao lại như thế?" Vương Duyệt rõ ràng hoảng sợ, thanh âm đột nhiên cất cao.

Nữ hộ sĩ trắng mắt liếc cô nàng: "Cô nhỏ giọng chút!"

Vương Duyệt vội vàng làm một cái thủ thế, tỏ vẻ mình sẽ nhỏ giọng.

Nữ hộ sĩ vừa lòng gật gật đầu, thấp giọng nói: "Này! Tôi nói cô lại không tin, ở phòng 2333 chính là vị tác giả kia đó."

Nữ hộ sĩ nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng không có người chú ý bọn họ, lúc sau mới lại thấp giọng nói: "Tôi nghe nói, lúc trước khi cô ấy bị đưa tới, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi cái gì mà Tiểu Quả Quả......"

"Còn có, tên của cô ấy chính là tên nữ chính."

Nói tới đây, nữ hộ sĩ còn lắc đầu.

"Chuyện chị nói, là thật sao?"

Vương Duyệt không tin nữ hộ sĩ kia, cô nàng nhìn về phía phòng bệnh 2333, cô nàng biết, bên trong có một cô gái gương mặt tinh xảo tái nhợt.

Nhìn qua không hề phát hiện cô khác thường, lúc trước cô nàng còn nghĩ cô bị đưa nhầm vào đây.

Nhưng ai lại biết, chân tướng lại là như vậy?

Bệnh viện tâm thần bao phủ trong bầu không khí áp lực, bên kia bệnh nhân lại có vấn đề, hai nữ hộ sĩ vội vàng tách ra đi hỗ trợ.

Trong phòng, cô gái gầy yếu nhìn mình trong gương, yên lặng chờ chùm sáng kia xuất hiện.

Nhưng mà, cô đợi thật nhiều năm, chùm sáng kia chưa từng xuất hiện qua.

Sau khi Vương Duyệt bận rộn xong một ngày, lúc sau, cô nàng thu dọn đồ chuẩn bị tan làm.

Khi đi qua văn phòng chủ nhiệm, cô nàng theo bản năng liếc nhìn vào bên trong.

Một cái liếc mắt lại khiến cô nàng chấn kinh.

Cô nàng dán ở trên tường, lấy di động, lướt tới đoạn miêu tả nam chủ mà mình thích nhất.

【 hắn có một máu tóc màu vàng kim, mũi cao thẳng, môi khinh bạc, hốc mắt thâm thúy......】

"Ai?" Bên trong truyền ra thanh âm tràn ngập từ tính.

Vương Duyệt thân thể cứng đờ, cô nàng chậm rãi đi vào, mười phần khẩn trương.

Cô nàng trộm nhìn thoáng qua bảng tên, chỉ thấy mặt trên viết 【 chủ nhiệm: Hiên Viên Tu 】

Vương Duyệt đồng tử co rụt lại, Hiên Viên Tu......

"Tan làm?" giọng nói kia lại truyền tới.

Vương Duyệt gật gật đầu, ánh mắt của cô nàng ngó tới hồ sơ hắn đặt trên bàn.

Phía trên hồ sơ bệnh nhân, không ai khác chính là Mạc Vân Quả.

Giờ khắc này, Vương Duyệt chỉ cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt.

"Cô đi đi." Người kia còn nói thêm.

Vương Duyệt vội vàng gật gật đầu, sau đó xoay người.

Khi sắp đi tới cửa, cô nàng đột nhiên nói: "Cô ấy thật sự rất yêu anh."

Nói xong câu này, cô nàng chạy như bay.

Trong văn phòng, Hiên Viên Tu cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án của Mạc Vân Quả, ánh mắt phức tạp.

Gió nhẹ thổi bay giấy, tờ giấy bị gió nhấc lên, cuối cùng vẫn hạ xuống tên Mạc Vân Quả.

Hiên Viên Tu thấp thấp thở dài một hơi, chung quy vẫn quyết định ký xuống vị trí bác sĩ chủ trị......