Edit:Linhlady
Khi máu tươi nhiễm đỏ đôi mắt tôi, tôi không khóc.
Khi ngọn lửa tràn tới bên người, tôi không khóc.
Khi giọng nói đáng thương của những người vô tội không ngừng khẩn cầu bên tai tôi, tôi cũng không khóc.
Hoặc có thể nói, tôi căn bản không biết khóc.
Đồ vật được gọi là "Nước mắt" cũng chỉ là một loại chất lỏng của thân thể mà thôi, đến lúc nào đó, nó cần bị bài xuất ra, cái gọi là "Nước mắt" liền chảy ra.
Tôi không biết loại chất lỏng này khi nào sẽ bị bài xuất ra khỏi cơ thể, đây là một vấn đề kì quái, mà tôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ đi tìm đáp án.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy đứng trước ánh lửa, khi tôi nhìn cô ấy quỳ rạp xuống ở nơi đó, nước mắt từng giọt rơi trên mặt đất, cái loại chất lỏng này từ mắt tôi chảy ra.
Tôi nghĩ, thì ra đã đến thời gian loại chất lỏng này cần bài xuất ra ngoài.
Nhưng mà, vì sao, vì sao tim tôi lại đau như vậy?
Cô ấy quỳ gối nơi đó, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm "Thật xin lỗi".
Tôi không biết cô ấy xin lỗi cái gì, cũng không biết vì sao cô ấy luôn nói câu xin lỗi kia.
Là vì sinh mệnh người ở toàn bộ thành trì, hay là vì gi3t ch3t những người khinh nhục cô ấy?
Tôi không biết, tôi mang cô ấy rời khỏi thành trì đã trở thành phế tích kia.
Sau đó, tôi mới biết được cô ấy bị người ở thế giới này truy nã.
Bọn họ gọi cô ấy là "Yêu nữ", nói cô ấy là yêu tinh mê hoặc thế nhân, tội đáng chết vạn lần.
Tôi cười nhạo, những người đó biết cái gì gọi là yêu tinh sao?
Tôi mang cô ấy đào tẩu khắp nơi, cô ấy càng ngày càng suy yếu, thích một người ngồi ở nơi đó, cũng không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn phía trước.
Cô ấy nói cho tôi, thật ra cô ấy không phải người ở thế giới này.
Cô ấy đến từ một thế giới gọi là "Trái Đất", đến từ một nơi gọi là thành thị "Thiên Trì" xinh đẹp.
Cô ấy còn nói, tên cô ấy gọi là Lý Mộ Liên, Mộ Liên, thật là tên dễ nghe, giống như con người cô ấy, ôn nhu như vậy.
Cô ấy con nói cho tôi, cô ấy từng là một thiên kim, được vô vàn sủng ái.
Nhưng mà, vào một ngày nọ, cha mẹ cô ấy gì gấp gáp trở về tham gia sinh nhật cô ấy mà bị tai nạn xe cộ qua đời, cô ấy cũng bị người khác hãm hại đánh chết.
Ai ngờ đến, cô ấy lại đến thế giới này.
Cô ấy còn bói cho tôi, lúc trước cô ấy gặp tôi, là khi cô ấy ở thế giới này được hơn hai mươi năm.
Trong hơn hai mươi năm đó, cô ấy chịu rất nhiều khổ cực, cô ấy không nói, tôi cũng không hỏi.
Cô ấy nói cô ấy không phải là một người tổ, cô ấy gϊếŧ rất nhiều người, đáng chết, không nên chết, tất cả đều chết trong tay cô ấy.
Khi cô ấy dùng một mồi lửa thiêu cả tòa thành trì, cô nhìn ánh lửa đầy trời, đột nhiên thấy tất cả đều không có ý nghĩa.
Cô ấy nói cô ấy muốn chết, nhưng mà tôi cứu cô ấy.
Tôi nói cho cô ấy, tôi không muốn cô ấy chết, cô ấy ôn nhu như vậy, hẳn nên sống ở trên thế giới này.
Ngưng mà cô ấy nói, cô ấy không tốt, cô ấy không phải dạng người tốt.
Tôi không nói gì, tôi vẫn luôn không rõ, cuối cùng giới hạn không tốt ở nơi nào?
Cái gọi là tốt là cái gì, cái gọi là không tốt lại rốt cuộc là cái gì?
Cô ấy ở trong lòng tôi khóc rống, nàng nước mắt nóng rực, giống như bỏng ngực tôi, cũng giống như bỏng trái tim tôi.
Ngày hôm sau, cô ấy vĩnh viễn rời đi thế giới này.
Vốn dĩ thân thể cô ấy không tốt, tinh thần cũng muốn hỏng mất, cuối cùng cô ấy cũng rời khỏi thế giới này.
Tôi nghĩ như vậy, trong lòng không biết là đau hay là cái gì.
Tôi hoàn thành thí luyện ở thế giới thứ nhất, về bên người Thiên Khải.