Edit:Linhlady"Ngươi là ai?" Mạc Vân Quả hỏi.
"Ta?" Giọng nói kia lặp lại một chút, "Ta quên mất."
Ở trước mặt Mạc Vân Quả, đột nhiên xuất hiện một bóng người nho nhỏ, phía sau bóng người còn có một đôi cánh nhỏ, động động không ngừng, dị thường đáng yêu.
Mạc Vân Quả tập trung nhìn vào, chỉ thấy đứa bé trước mắt chỉ lớn bằng bàn tay cô, nhưng đồ vật nên có đều đầy đủ.
"Nơi này là chỗ nào?" Mạc Vân Quả lại hỏi.
Đứa bé nghiêng nghiêng đầu, nó cắn ngón cái của mình, chất lỏng khả nghi cứ như vậy chảy xuống.
Nhưng hành động của nó ngược lại khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Ta không biết, nhưng ta biết các ngươi gọi nó là gì." Đứa bé chớp đôi mắt, dị thường đáng yêu.
"Cái gì?" Mạc Vân Quả lại hỏi.
"Vực sâu hắc ám." Bé con thành thật trả lời.
Nó nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia kỳ quái.
"Ta giống như đã gặp ngươi ở đâu rồi."
Mạc Vân Quả ánh mắt chợt lóe, cô có thể xác định mình chưa từng tới vực sâu hắc ám, như vậy vì sao đứa bé trước mặt lại nói đã gặp mình?
"A! Ta nhớ ra rồi!" Đứa bé vỗ tay một cái, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"Tranh người đàn ông đáng giận kia vẫn luôn vẽ là ngươi!" Đứa bé xác nhận nói, khi nói đến người đàn ông kì quái, trên mặt nó hiện lên tia phẫn hận.
"Người đàn ông kì quái?" Mạc Vân Quả nhướng mày hỏi.
"Đúng vậy, sau khi hắn vào đây vẫn luôn vẽ ngươi." Đứa bé nhìn Mạc Vân Quả một cái, tò mò hỏi: "Ngươi là mẹ hắn sao?"
Mạc Vân Quả:......
"Không phải." Mạc Vân Quả lắc đầu, cô đã biết người đàn ông kia là ai.
Ngoại trừ Hiên Viên Tu, còn có ai sẽ như vậy làm?
"Ta là người anh ấy yêu." Mạc Vân Quả còn nói thêm.
Đứa bé có chút không hiểu ý "người yêu" là gì, ở trong mắt nó, trên đời này mẹ mới là quan hệ thân mật nhất.
Từ khi nó ra đời còn chưa gặp mẹ mình, nó cũng không biết mẹ mình đến tột cùng là thứ gì.
Nhưng trí nhớ truyền thừa lại cho nó biết, mẹ là tồn tại rất quan trọng.
Cho nên nó mới có thể đem Mạc Vân Quả trở thành mẹ của Hiên Viên Tu.
"Không hiểu." Bé con thành thật lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, nhìn qua cí vài phần đáng thương.
"Ta trước kia cũng không hiểu." Mạc Vân Quả cười nhẹ một tiếng, giống như cảm thấy buồn cười chuyện trước kia.
"Vậy hiện tại ngươi đã hiểu sao?" Nó lại tiếp tục hỏi.
"Ừ, đã hiểu." Mạc Vân Quả gật đầu mỉm cười.
Cô may mắn như thế, lại có thể gặp được Hiên Viên Tu, lại có được tình yêu của hắn.
"Vậy ngươi có thể nói cho ta người yêu là cái gì không?" Đứa bé chép miệng một cái, trong mắt hiện lên tua khát vọng.
Nó thật sự muốn biết người yêu là gì, lại có thể khiến người đàn ông kia mấy chục vạn năm vẽ cô chưa từng gián đoạn.
Mạc Vân Quả cười lắc đầu, cô nói: "Có một ngày khi ngươi gặp được người mình yêu, lúc đó ngươi sẽ hiểu."
"À." Đứa bé dường như không vừa lòng với đáp án này.
Nó cắn ngón trỏ của mình, chép chép rung động.
Mạc Vân Quả khẽ cười một tiếng hỏi: "Ngươi có thể để cho ta ra ngoài không?"
"Đi ra ngoài?" Nó đương như không hiểu hàm nghĩa của từ, nó mê mang nhìn Mạc Vân Quả, không rõ nguyên do.
"Chính là để ta đi khỏi nơi này." Mạc Vân Quả giải thích.
Tuy rằng trong lòng cô sốt ruột, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.