Edit:LinhladyTrong những năm này Ngân Nguyệt cũng mạnh lên rất nhiều, hơn nữa, so với tưởng tượng của Mạc Vân Quả còn mạnh hơn.
Ánh mắt Mạc Vân Quả tối sầm lại, đương nhiên cô hiểu được, chủ dựa vào lực lượng hiện tại của cô, cũng không thể hoàn toàn đánh bại Ngân Nguyệt.
Nhưng mà......
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hiên Viên Tu, nếu cả hai người bọn họ đều ngã xuống, toàn bộ vũ trụ đều sẽ bị Ngân Nguyệt khống chế.
Y theo tính nết của Ngân Nguyệt, cho đến lúc này......
Mạc Vân Quả khẽ cắn môi, cố nén vết thương bị Ngân Nguyệt công kích, tiếp tục gia nhập chiến đấu.
Một khoảng này đánh tới trời đất tối sầm, các thế giới trong vũ trĩ, cũng lâm vào bóng tối.
Không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đột nhiên, trời tối.
Mọi người lập tức lâm vào khủng hoảng, trời tối quá mức đột ngột, không tìm ra nguyên do.
Hơn nữa, bọn họ ẩn ẩn có một loại cảm giác, hôm nay nếu như cứ tối như vậy, vĩnh viễn sẽ không có ngày sáng lại......
Tại đây trong bóng tối mênh mang, chỉ có vài đạo ánh sáng nhanh chóng thoáng hiện.
Thân ảnh ba người Mạc Vân Quả hoàn toàn đều thấy không rõ, đương nhiên, trận chiến đấu này, cũng không có người khác nhìn thấy.
Trong vài thập niên gần đây Ngân Nguyệt hấp thu một lượng lớn căn nguyên thế giới, lực lượng của Mạc Vân Quả cùng Hiên Viên Tu so với hắn ta mà nói, quả thật kém hơn một chút.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Hiên Viên Tu ở hắc ám vực sâu trung hấp thu những lực lượng đó, đối với Ngân Nguyệt bổn hồn sẽ bị thương tổn rất lớn.
Cho nên trận chiến đấu này, không thể nói ai sẽ là người thắng, ai là người thua.
Hiên Viên Tu vẫn luôn che chở Mạc Vân Quả, bởi vậy như vậy cũng tại cho Ngân Nguyệt một ít cơ hội.
Mạc Vân Quả thấy vậy, dẫn âm truyền lời cho Hiên Viên Tu, bảo hắn không cần lo cho mình, không cần vì cô nà bó tay bó chân.
Trận chiến đấu này, bọn họ cần thiết phải thắng!
Hiên Viên Tu nghe xong Mạc Vân Quả nói, biết cô cũng có năng lực bảo vệ mình, hơi hơi yên lòng.
Ngân Nguyệt cũng phát hiện bọn họ giao lưu với nhau, âm ngoan cười, tùy tay tung ra một màn hào quang hướng về phía Mạc Vân Quả bên kia.
Mạc Vân Quả vội vàng ra tay, nhưng mà cũng không biết màn hào quang này là cái gì, lại là lập tức đem cô vây quanh.
Trong bóng đêm mênh mang, thân ảnh Mạc Vân Quả không biết tung tích.
Hiên Viên Tu thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại.
Ngân Nguyệt câu môi cười nói: "Hiện tại, chúng ta có thể đánh một hồi thoải mái rồi......"
Hắn ta thấp thấp nói một câu, động tác trên tay một chút cũng không khách khí hướng tới Hiên Viên Tu mà đi.
Hiên Viên Tu thấy vậy, cũng câu môi cười, mang theo một tia tà mị cùng tự tin.
"Chuyện của chúng ta, bây giờ có thể tính toán tốt một phen......"
Hiên Viên Tu trở tay công kích tới Ngân Nguyệt, hai người đánh khó phân thắng bại.
Bên này, Mạc Vân Quả lại đi tới một khoảng bóng tối khác.
Không có một chút ánh sáng, nhìn không ra một tia hy vọng.
Mạc Vân Quả đứng ở trong đó, cảm giác được có thứ gì đó đang từ thân thể của mình bị rút ra.
Đó là lực lượng của cô, cũng là ký ức của cô.
Mạc Vân Quả không động, cô cứ trơ mắt nhìn bóng tối kia cắn nuốt lực lượng của mình.
"Vì sao ngươi không nóng nảy?"
Một giọng nói non nớt trong không trung vang lên, phiêu phiêu đãng đãng, tìm không thấy phương hướng.
"Vì sao ta lại phải sốt ruột?"
Mạc Vân Quả hỏi ngược lại, cô nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện thứ gì.
"Các ngươi thật là kỳ quái." Giọng nói kia tự mình lẩm bẩm.
"Chúng ta?" Mạc Vân Quả tò mò hỏi lại một câu.
"Đúng vậy, các ngươi." Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên, vẫn non nớt như cũ, nhưng lại thêm một tia mê hoặc cùng khó hiểu.