Edit: Linhlady Bạch Liên che miệng mình lại, dáng vẻ thật thương tâm.
"Mạc tỷ tỷ, sao chị có thể nói như vậy được?" Trong mắt cô ta dần dần tích tụ hơi nước, giống như chỉ cần một cái chớp mắt là sẽ rơi xuống vậy.
"Vì sao tôi lại không thể nói như vậy?" Mạc Vân Quả hỏi ngược lại.
Bạch Liên giật giật môi, muốn nói lại thôi.
"Hửm?" Mạc Vân Quả từ xoang mũi trung phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Bạch Liên rụt rụt thân mình nói: "Mạc tỷ tỷ, em cũng vì muốn tốt cho chị thôi."
"Tốt cho tôi? Tốt với tôi mà đẩy tôi tới mức phải vào bệnh viện à?" Mạc Vân Quả cười lạnh nói, hiển nhiên là không muốn chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua.
Dáng vẻ Bạch Liên giống như rất thương tâm, "Mạc tỷ tỷ, lúc ấy em chỉ thấy con chó nhỏ kia rất đáng thương."
"Đáng thương? Bạch Liên, đến cùng cô có đầu óc không vậy? Nó là một con chó điên!" Mạc Vân Quả không chút khách khí vạch trần sự thật này, chỉ thấy Bạch Liên hơi hé miệng mở to mắt giống như không thể tin nổi.
Nàng lắc lắc đầu nói: "Không, không có khả năng! Trạch ca ca nói kia tiểu cẩu thực đáng thương!"
"A...... Tôi nói cho cô biết một tin, trước hết tôi hỏi cô, có phải con chó kia đã bị cảnh sát mang đi rồi?"
Bạch Liên do dự một chút gật gật đầu.
"Cô?" Mạc Vân Quả lại hỏi.
"Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ không phải bệnh viện thú cưng sao?" Bạch Liên yếu ớt hỏi lại, chó nhỏ bị thương, đương nhiên phải mang tới bệnh viện thú cưng để chăm sóc rồi.
Mạc Vân Quả cười lạnh, "Bệnh viện thú cưng? Cô đi mà hỏi Trạch ca ca của cô đi, xem có phải là như thế không."
Bạch Liên thấy thái độ chém đinh chặt sắt của Mạc Vân Quả không giống như nói dối, trong lòng cũng có một tia do dự, chẳng lẽ con chó nhỏ kia không phải được mang đến bệnh viện thú y sao?
"Em..... em đi hỏi một chút." Bạch Liên nói xong câu đó liền vội vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại có một người là Mạc Vân Quả.
Lúc này, Mạc Vân Quả cuối cùng là có tâm tình xem xét tình huống phòng phát sóng trực tiếp, chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng hỗn loạn, có huyên thuyên, có đấu võ mồm, đương nhiên, còn có hằng ngày phải thổ lộ với mình.
Có cái gọi là, không có quy củ sao thành được phép tắc, Mạc Vân Quả cân nhắc làm như thế nào để đưa ra phép tắc với phòng phát sóng trực tiếp, nếu không sẽ có ngày cô bị mấy âm thanh này làm ồn muốn chết.
"Này, nghe, phòng phát sóng của ta có hai quy củ."
Mạc Vân Quả vừa mở miệng thành công làm phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh lại, tất cả mọi người đều chờ đợi cô lên tiếng.
Mạc Vân Quả nhìn tất cả đột nhiên im lặng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, hiển nhiên rất vừa lòng khi họ chịu phối hợp với cô.
"Thứ nhất, không được ồn ào! Thứ hai không được dùng ngôn ngữ công kích ta." Trước tiên Mạc Vân Quả chỉ đưa ra hai điều kiện này, còn sau này có đưa ra thêm hay không, còn phải nhìn xem tình huống như thế nào rồi nói.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được Mạc Vân Quả nói như vậy, sôi nổi bắt đầu vì Mạc Vân Quả phổ cập khoa học.
"Tiểu Quả Quả a, cô không biết chuyện này rồi, quy tắc phòng phát sóng trực tiếp này rất nghiêm khắc, một khi phát hiện chúng ta có hành vi dùng ngôn ngữ công kích chủ kênh, sẽ khóa tài khoản của chúng ta lại, hơn nữa cả đời đều không thể lại có hệ thống xem phòng phát sóng trực tiếp, đây không phải là làm người khác khó chịu sao!"
"Đúng vậy, tiểu Quả Quả, hơn nữa hệ thống phát sóng trực tiếp này chính là trực tiếp trói định linh hồn, nhục mạ chủ kênh, một khi bị khiếu nại lên hệ thống, nếu như nghiêm trọng có khả năng sẽ hồn phi phách tán!"
"Đúng đúng đúng! Nhớ trước đây ở vị diện của chúng ta có một người không tin, ba lần bốn bận nhục mạ chủ kênh với đủ loại hình thức, kết quả các chủ kênh đồng loạt khiếu nại, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có."
"Ai, đúng là như vậy nha! Cho nên tiểu Quả Quả cô hoàn toàn không cần lo lắng chúng ta sẽ công kích tập thể cô đâu ~ moah moah ~ hằng ngày đều muốn thổ lộ với tiểu Quả Quả ~"
- ------