Chương 11: Chuối ngươi cái ba kéo

Edit: Linhlady

Rất nhanh Mạc Vân Quả bay đến nơi, đám người kia vội vàng bỏ cô lại đó rồi nhanh chóng rời đi, chỉ còn một mình Mạc Vân Quả, đối mặt căn biệt thự sâu thẳm, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cô chính là công chúa tới xung hỉ với cậu chủ nhà tôi?" Không biết khi nào, có một ông lão xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả, nhìn dáng vẻ hẳn là quản gia, hắn hơi cong eo, trong mắt lập loè tinh quang.

Mạc Vân Quả đánh giá trên dưới ông lão một phen, sau đó điềm nhiên gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy vào đi." Quản gia đi trước dẫn đường cho Mạc Vân Quả, sau khi xác định thân phận của Mạc Vân Quả, hắn không hề hỏi thêm chuyện gì.

Mạc Vân Quả nhìn quản gia bước từng bước vững vàng, mỗi một bước, đều mang theo lực lượng, cô nắm thật chặt nắm tay, đã biết bản thân đi đến một nơi không bình thường, bất quá, cô thích nhất là kiểu khiêu chiến như vậy, không phải sao?

Khoé miệng Mạc Vân Quả gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, lướt qua giây lát.

Nhưng mà, nụ cười nhợt nhạt thoáng qua này không thoát khỏi nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp đang nhìn chằm chằm.

Tức khắc, phòng phát sóng trực tiếp lại mở ra hình thức náo nhiệt.

"A a a! Thì ra chủ kênh cười lên lại đẹp như vậy!"

"Liếʍ liếʍ liếʍ! Ta đã chụp hình, mỗi ngày liếʍ một lần!"

"Hừ, lầu trên một chút cũng không văn minh! Đâu giống ta, quyết định mỗi ngày ôm hình chụp ngủ!"

"Ta quyết định không có việc gì thì sẽ xem chủ kênh, nỗ lực kiếm tiền xoát lễ vật!"

"Xoát lễ vật! Xoát lễ vật!"

Tiếng này vừa dứt, phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu vang lên thanh âm tặng quà.

Mạc Vân Quả nhìn đại gia chủ động tặng quà, tâm tình vốn đã tốt lại càng tốt hơn.

Cái phòng phát sóng trực tiếp này dường như cũng không tệ lắm......

Mạc Vân Quả đi theo quản gia đến cửa phòng, Mạc Vân Quả mới đứng ở ngoài cửa thôi cũng cảm nhận được tử khí từ bên trong truyền ra.

"Vào đi thôi, thiếu gia ở bên trong chờ cô." Quản gia nói với Mạc Vân Quả cũng không quan tâm tới suy nghĩ của cô, mở cửa đẩy cô vào trong.

Sau đó, "Phanh" một tiếng, quản gia cấp tốc đóng cửa lại.

Mạc Vân Quả:......

"Nắm thảo! Ông lão kia làm cái gì vậy!" Có người ở phòng phát sóng trực tiếp vì Mạc Vân Quả bênh vực kẻ yếu.

"Đúng vậy đúng vậy! Cái lão già thúi kia vậy mà dám đây tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Ai là tiểu Quả Quả nhà ngươi! Rõ ràng là tiểu Quả Quả nhà ta mới đúng!"

"Phi! Lầu trên có thấy xấu hổ hay không, tiểu Quả Quả rõ ràng là của đại gia ta!"

............

Mạc Vân Quả bỏ qua thanh âm trong phòng phát sóng trực tiếp, sau đó đánh giá toàn bộ căn phòng này.

Trong phòng có chút tối tăm, nhưng mơ hồ có thể thấy được trên giường có một bóng người, đó là một cái giường rất lớn, gần như chiếm một phần ba căn phòng.

Mạc Vân Quả chậm rãi đi qua đi, may mắn cả đoạn đường không có vật gì ngăn cản.

"Cô là người tới xung hỉ?" Giọng nói nghẹn ngào ở trong phòng vang lên, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy giọng nói này cảm giác như dính trên da thịt mình làm cô có chút không thoải mái.

Rõ ràng chỉ là giọng nói, nhưng lại khiến Mạc Vân Quả cảm thấy nó có chút độc đáo.

Tuy rằng trong lòng Mạc Vân Quả có thắc mắc, nhưng bên ngoài cũng nganh chóng phản ứng đáp lại: "Ừ."

"Ha hả......" Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, ngược lại với vẻ âm lãnh lúc trước, lúc này đây, giống như ngầm mang theo tia nắng mặt trời?

"Lại đây ngồi đi." Vẫn là giọng nói kia, nhưng rõ ràng, lúc này đây mang theo độ ấm.

Mạc Vân Quả thuận theo đi qua, sau đó ngồi ở mép giường.

Bây giờ lại gần, lúc này Mạc Vân Quả mới có thể nhìn rõ người trên giường.

- ------