"A, không, vừa rồi em quên dùng quang não quay lại phần đó, tệ thật." Tạ Phàn Tinh vỗ đầu mình hai cái, nịnh nọt nhìn Tạ Phàn Ý nói: "Anh ơi, anh có thể biểu diễn lại lần nữa cho em xem được không? Em muốn quay lại, rồi cho các bạn trong lớp xem. Quá thần kỳ, anh làm thế nào mà..."
Tạ Phàn Tinh trông giống như một kẻ lắm lời hàng trăm năm không được nói, vừa nói, vừa không ngừng khoa tay múa chân.
Tạ Phàn Ý bị làm ồn tới mức không nhịn được, gắp một miếng trứng ném vào miệng Tạ Phàn Tinh, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tạ Phàn Ý bưng hai bát mì đi ra ngoài, đặt lên bàn phòng khách, Tạ Phàn Tinh ở trong phòng bếp chép chép miệng: "Thật ngon, anh, anh thật sự biết nấu cơm."
Tạ Phàn Tinh chạy ra ngoài, còn muốn nói thêm gì nữa, thì Tạ Phàn Ý lại chỉ vào bát mì trên bàn nói: "Không ăn sẽ bị nở."
Lần này Tạ Phàn Tinh thật sự an tĩnh.
Tạ Phàn Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì do anh trai Tạ Phàn Ý làm, nhấp một ngụm nước mì trước. Nói như thế nhỉ, thơm, mùi thơm của trứng chiên trong chảo hòa tan vào trong nước mì. Kết hợp với vị ngọt của nước mì cùng vị của rau, hành dại và tỏi dại, tạo nên một hương vị đậm đà nhưng không quá nồng, xộc thẳng lên trán.
Tạ Phàn Tinh thở dài, cái bụng vốn đã no vì lén uống dịch dinh dưỡng, dường như lại trống rỗng.
Tạ Phàn Tinh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, liếc nhìn Tạ Phàn Ý một cái, rồi vùi đầu ăn.
Sau khi ăn xong ngụm mì cuối cùng, Tạ Phàn Tinh lười biếng ngã người xuống ghế sopha, vừa ợ hơi, vừa sờ vào cái bụng căng phồng của mình: "A, em cảm thấy mình ăn còn chưa đủ, không ngờ anh thật sự biết nấu ăn, cũng không ngờ đồ ăn cổ đại lại ngon như vậy."
"Đặc biệt là món mì này, em chưa từng ăn bao giờ, hơn nữa em cũng đã hiểu ý "Dai" của anh là gì, chính là dai dai, ăn rất ngon, ăn rất ngon!" Tạ Phàn Tinh chép chép miệng nói.
Nhưng Tạ Phàn Ý không nghĩ vậy.
Tạ Phàn Ý nói: "Hôm nay mì không ngon lắm, mì anh làm hôm nay không tính là mì, chỉ có thể tính là miễn cưỡng."
"Ngon như vậy mà chỉ tính là miễn cưỡng!" Tạ Phàn Tinh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ anh còn có thể làm ngon hơn."
"Sau này em sẽ biết." Tạ Phàn Ý đứng dậy thu bát đũa, thuận tay kéo Tạ Phàn Tinh dậy, nói: "Vừa mới ăn xong, em đừng nằm, hãy đứng dậy đi lại một chút."
Tạ Phàn Tinh ợ hơi, đi theo Tạ Phàn Ý để xem anh bận trước bận sau.
Nhìn thấy Tạ Phàn Ý từ chối sự trợ giúp của người máy gia dụng, Tạ Phàn Tinh rất ngạc nhiên nói: "Anh, em cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều."
Tạ Phàn Ý hơi dừng một chút, sau đó tiếp tục lau bát đũa, ôn nhu nói: "Đã nhiều năm như vậy, đương nhiêu phải có nhiều thay đổi, em cũng đã thay đổi rất nhiều."
Tạ Phàn Tinh gật đầu: "Đúng vậy, lúc anh rời đi em mới có 9 tuổi."
Tạ Phàn Ý thu dọn nhà bếp, cũng thuận tay kiểm tra hàng tồn kho trong nhà, quay đầu nhìn Tạ Phàn Tinh hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Tạ Phàn Tinh suy nghĩ một chút: "Ăn lại món mì vừa rồi, có được không?"
Tạ Phàn Ý: "Mì trứng rau xanh?"
Tạ Phàn Tinh mạnh mẽ gật đầu.
Tạ Phàn Ý mở Tinh Võng, vừa dạo quanh xem thực phẩm, vừa nói: "Tối nay anh sẽ làm món gì đó ngon hơn cho em ăn. Nếu em có món gì đặc biệt muốn ăn, em cứ nói với anh, anh sẽ làm cho em."
Tạ Phàn Tinh phiền não suy nghĩ một hồi: "Em cũng không biết, trước đây em chỉ ăn dịch dinh dưỡng, trên cơ bản chưa từng ăn đồ ăn cổ đại."
Dừng một chút, Tạ Phàn Tinh đi đến trước mặt Tạ Phàn Ý nói: "Hơn nữa, em còn muốn nhìn anh biểu diễn cái kia."
Tạ Phàn Ý làm động tác kéo căng sợi mì.
Tạ Phàn Ý nghĩ nghĩ rồi nói: "Được."
Tạ Phàn Tinh lập tức vui mừng nói: "Em biết mà, anh trai của em thương em nhất."
Tạ Phàn Ý cười không nói gì, dùng tốc độ cực nhanh mua nguyên liệu cùng gia vị mình thích.
Hai tiếng nữa, mấy vật phẩm này sẽ được chuyển thẳng đến nhà thông qua đường truyền quỹ đạo, nên Tạ Phàn Ý cũng không lo lắng về vấn đề chuyển phát nhanh.
--------o0o--------
Hết chương 5