Chương 4

Tạ Phàn Ý còn thuận miệng nói về các thủ pháp nhào bột khác nhau cần thiết để tạo ra các loại mì khác nhau. Không bao lâu, cậu đã nhào bột xong, thậm chí còn đưa cho Tạ Phàn Tinh xem: "Ba bóng, cục bột bóng, mặt chậu bóng cùng tay bóng."

Tạ Phàn Tinh rất là kinh ngạc, thậm chí còn vươn tay chọc chọc cục bột: "Thật sự không ngờ a, vậy mà không dính, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy."

Tạ Phàn Ý mỉm cười, tùy ý để Tạ Phàn Tinh nghiên cứu cục bột, còn cậu thì nhặt mấy loại rau héo, rửa sạch, rồi đặt sang một bên cho ráo nước.

Nghĩ đến cây xanh trong sân lúc bước vào, Tạ Phàn Ý lau nước trên tay, rồi đi ra ngoài.

Lúc này, Tạ Phàn Tinh đã có chút tin tưởng Tạ Phàn Ý, thấy cậu đi ra ngoài, cô vội vàng chạy theo cậu.

Tạ Phàn Tinh: "Anh, anh đang làm gì vậy?"

Tạ Phàn Ý đưa cho Tạ Phàn Tinh xem những củ tỏi dại mà cậu tìm được trong sân: "Tìm chút gia vị."

Tạ Phàn Tinh mở miệng hỏi loại cỏ dại đó có gì ngon, nhưng sau đó lại nghĩ tới đạo lý rõ ràng trước đó của Tạ Phàn Ý, cô lại đi theo cậu vào trong.

Tạ Phàn Ý rửa sạch hành dại cùng tỏi dại, đánh thêm vài quả trứng, rồi bắt đầu rửa nồi, đun nóng chảo và đun nóng dầu.

Sau khi dầu nóng, Tạ Phàn Ý nhanh chóng đổ hỗn hợp trứng đã đánh vào chảo. Khi hỗn hợp trứng màu vàng gặp dầu nóng, ngay lập tức tỏa ra mùi thơm nồng đậm đến mức cực kỳ thơm.

Tạ Phàn Tinh lập tức mở to hai mắt, liều mạng ngửi mùi thơm trong không khí, thậm chí còn thơm hơn lúc giáo viên giảng dạy cho cô ở trường học.

Lúc Tạ Phàn Tinh đang kinh ngạc, thì Tạ Phàn Ý đã đổ nước vào trong nồi, đậy nắp lại và đợi nước sôi.

Mùi thơm dần dần nhạt đi, Tạ Phàn Tinh dần dần hoàn hồn lại. Cô nhìn thấy Tạ Phàn Ý thản nhiên xắt rau và cỏ dại tìm được trong sân, đặt sang một bên để dùng sau, sau đó bắt đầu nhào mì.

Đồng thời, Tạ Phàn Ý hỏi Tạ Phàn Tinh: "Em muốn sợi mì mỏng hơn hay sợi mì rộng hơn?"

Tạ Phàn Tinh: "...Rộng, mỏng, có...Có khác nhau sao?"

Tạ Phàn Ý: "..."

Tính ra.

Nguyên chủ cũng đã từng học ẩm thực cổ đại ở trường học, biết rằng hiện tại việc nghiên cứu ẩm thực cổ đại chỉ mới là bề nổi của tảng băng trôi. Tạ Phàn Tinh • người không tín nhiệm lắm vào ẩm thực cổ đại càng không hiểu, nên Tạ Phàn Ý không còn phân tâm nữa.

Đúng lúc Tạ Phàn Ý định tìm cây cán bột, thì chợt nhận ra hình như trong nhà không có cây cán bột nào. Mắt thấy nước trong nồi sắp sôi, Tạ Phàn Ý liền bắt đầu kéo mì.

Cục bột mềm mại ở trong tay Tạ Phàn Ý, dần dần biến thành một dải dài, bị cậu gắp đi gắp lại. Kéo và lắc, để biến thành sợi mì có cùng kích thước và độ dày tương đương nhau.

Thấy nước sôi, Tạ Phàn Ý cho mì vào, mở lửa lớn để nấu mì.

Sau khi nước sôi, Tạ Phàn Ý cho thêm nước lạnh vào, rồi nấu sôi thêm lần nữa. Sau đó, cậu cho tất cả rau, hành dại và tỏi dại mà cậu đã xắt cho vào nồi, rồi thêm hai loại gia vị duy nhất có trong nhà • muối và đường cho vừa ăn.

Hương vị tươi mát đậm đà lan tỏa theo hơi nước động lại, Tạ Phàn Ý dùng muỗng múc một ít nước canh, nếm thử.

Tạ Phàn Ý lấy mì ra chia thành hai phần, sau đó cậu nhìn thấy Tạ Phàn Ý ở bên cạnh có vẻ ngơ ngác.

Tạ Phàn Ý vươn ngón tay gõ nhẹ vào đầu Tạ Phàn Tinh: "Em hoàn hồn lại đi, có thể ăn rồi."

Tạ Phàn Tinh bừng tỉnh, ôm chặt lấy cánh tay Tạ Phàn Ý, ríu rít nói: "Anh, anh, vừa rồi là cái gì vậy? Cái gì vậy? Tại sao cục bột anh kéo trong tay lại biến thành một dải dài? Tại sao chúng không dính vào nhau, còn nữa, tại sao anh lại làm được như vậy..."

Tạ Phàn Tinh làm điệu bộ quay mặt lại: "Tại sao lại đập như vậy? Tại sao? Quả thực quá thần kỳ, trước giờ em chưa từng thấy giáo viên làm điều đó."

--------o0o--------

Hết chương 4