Tạ Phàn Tinh nghi ngờ nhìn Tạ Phàn Ý, sau đó nhìn nguyên liệu nấu ăn ít đến đáng thương trước mặt, một lúc sau mới nói: "Anh...Anh có chắc muốn nấu ăn không?"
Kể từ khi xu hướng cổ phong trở nên phổ biến cách đây trăm năm trước. Mọi người nói về việc khám phá di tích của tổ tiên chúng ta, một số nền văn hóa cổ xưa, giải trí cổ xưa linh tinh đã trở nên phổ biến. Bao gồm cả ẩm thực cổ đại, nhưng mọi người trên khắp tinh tế đều biết ẩm thực cổ đại còn huyền diệu hơn những ngôn ngữ cổ khó hiểu và khó phát âm.
Ngay cả Hiệp Hội Ẩm Thực Cổ tinh tế đã công bố phương pháp chế biến một số món ăn, thì cũng chỉ có một số ít người có thể chế biến thành công. Hầu hết những người cố gắng thử chỉ có thể làm được những món ám ảnh tâm lý, quả thực nó đã chứng minh cho câu nói xưa "Ngươi nấu cơm đòi tiền, ta nấu cơm muốn mệnh".
Vì vậy, cho đến nay, người tinh tế chủ yếu vẫn là ăn dịch dinh dưỡng.
Nhưng hiện tại trường học còn có khóa học về ẩm thực cổ đại, Tạ Phàn Tinh mua những thứ này về nhà để làm bài tập hè. Vốn dĩ cô định vứt chúng đi, nhưng không ngờ Tạ Phàn Ý lại tìm được chúng.
Tạ Phàn Tinh thật sự không thể tin được rằng Tạ Phàn Ý hiểu được ẩm thực cổ đại.
Nghĩ nghĩ, Tạ Phàn Tinh nói: "Anh, hay là...Hay là thôi đi, anh xem mấy thứ này cũng không dễ làm, hay là chúng ta ăn dịch dinh dưỡng đi. Trong số này có loại hương vị thị trường mới ra, vị đào, ăn rất ngon, anh nếm thử xem."
Là em gái ruột, cô không muốn đả kích sự nhiệt tình của anh trai, nhưng cô cũng không dám ăn đồ ăn do anh trai nấu, ai biết cuối cùng ăn vào có bị ngộ độc thực phẩm hay không.
Tạ Phàn Tinh còn nhỏ, cho dù cố gắng hết sức che giấu cũng không thể che giấu được sự nghi ngờ và kháng cự trong mắt.
Tạ Phàn Ý cười ôn nhu, nói: "Nếu không em cho anh một cơ hội, chờ anh làm ra, nói không chừng lại ăn ngon."
Tạ Phàn Tinh nghĩ, anh trai mình đã mấy năm không về, mình là một em gái tốt, bĩu môi nói: "Vậy được rồi."
Tạ Phàn Ý nghe vậy liền mỉm cười.
Trong lúc nói chuyện với Tạ Phàn Tinh, Tạ Phàn Ý cũng đã ước tính lượng cơm cho hai người, đổ bột mì vào, thêm chút muối, khuấy đều, rồi bắt đầu nhào bột.
Tạ Phàn Tinh cũng đã học ẩm thực cổ đại ở trường học, nên liếc mắt một cái liền có thể biết ngay Tạ Phàn Ý đang làm gì.
Nhìn món mì của Tạ Phàn Ý khác với món mì được dạy ở trường, Tạ Phàn Tinh không khỏi hỏi: "Anh, anh đây là đang nấu mì, mà anh định làm gì, tại sao lại phải thêm muối. Thật kỳ lạ, cái này không giống như những gì chúng em được học ở trường."
Tạ Phàn Ý không ngừng động tác, giải thích nói: "Anh chuẩn bị làm mì cán tay, thêm chút muối sẽ làm cho mì dai hơn."
Tạ Phàn Tinh chớp chớp mắt: "Dai là ý gì?"
Tạ Phàn Ý: "...Nó ám chỉ kết cấu của món ăn, nhai dai dai, vào miệng không mềm, em nếm thủ sẽ hiểu."
Tạ Phàn Tinh cái hiểu cái không "Nga" một tiếng.
Thấy phương pháp thêm nước của Tạ Phàn Ý khác với những gì học, cô mở miệng muốn hỏi, nhưng lại không biết đang nghĩ cái gì, lại ngậm miệng lại.
Tạ Phàn Ý thấy thế liền nói: "Ẩm thực cổ đại bác đại tinh thâm, bình thường chỉ cần sai lệch một chút, sẽ tạo ra sự khác biệt rất lớn trong việc chế biến món ăn. Người xưa có câu "Sai một ly đi nghìn dặm", phương pháp được dạy ở trường học là một cách, còn phương pháp của anh là một cách khác."
"Nói chung, tốt nhất khi nhào bột phải tuân theo ba điều kiện, chính là bột, chậu cùng tay phải sạch sẽ thì mới có sợi mì ngon. Thêm nước theo ba bước, một mặt là để đạt được độ bóng, mặt khác là để sợi mì dai hơn."
Tạ Phàn Tinh càng nghe càng không hiểu, nhưng một đoạn lời nói dài như vậy cũng miễn cưỡng chấn trụ cô, vẻ nghi ngờ trong mắt cũng dịu đi đôi chút.
--------o0o--------
Hết chương 3