Khi bánh bao được hấp chín, dưa chuột cũng được ướp xong.
Tạ Phàn Ý gắp bánh bao, dưa chuột ra đĩa, rồi bưng cho mỗi người một chén cháo.
Lúc này, Ta Phàn Ý mới để ý tới ánh mắt của ba người còn lại trong nhà, giống như sói đói vồ lấy đồ ăn, cậu không khỏi nhếch môi.
Tạ Phàn Ý: "Có thể ăn cơm rồi."
Ba người lập tức chạy tới ngồi xuống, cùng nhau cầm lấy bánh bao.
Tạ Phàn Ý: "...Coi chừng nóng!"
"Nóng, nóng nóng, tê, nóng quá..." Cả ba người đều bị bỏng, nhưng vẫn liều mạng hút mạnh chứ không muốn nhổ ra.
Tạ Phàn Ý thấy nói cũng đã muộn, cậu lắc đầu, cầm một cái bánh bao chậm rãi ăn.
Lúc gần như ăn xong, ba người không còn giống như trước liều mạng tranh giành, Tạ Phàn Ý mới thản nhiên nói: "Đúng rồi, sáng nay con ra ngoài chạy bộ, gặp một nam nhân. Con chưa từng thấy anh ta bao giờ, anh ta cũng tới thị trấn của chúng ta phải không?"
"Em, em, em..." Tạ Phàn Tinh nuốt bánh bao trong miệng, giơ tay lên nói: "Em biết, anh, người mà anh nói có phải đặc biệt đẹp trai, có chiều cao tương đương với anh, nhưng sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn thân thể không được tốt lắm."
Tạ Phàn Ý gật đầu: "Là anh ta."
Tạ Phàn Tinh nói: "Nam nhân đó chính là cháu trai của Mã Lệ thái thái • người mà hôm qua ngăn cản anh, anh ta đã sống ở thị trấn của chúng ta được ba năm. Đúng rồi, em trai của anh ta cũng đi theo cùng, còn học cùng trường cùng lớp với em."
Tạ Phàn Ý nhướng mày: "Em trai của anh ta? Bọn họ tuổi còn trẻ, cũng đến đây để dưỡng lão à?"
Tạ Phàn Tinh lắc đầu nói: "Em không biết, hình như sức khỏe của nam nhân đó không được tốt. Nghe nói Lục Vân Tinh của chúng ta thích hợp sinh sống, nên mới chuyển tới đây."
Tạ Thành Ngộ uống một ngụm cháo, nói thêm: "Đúng là thằng bé không được khỏe lắm, ngày thường ta cũng không thấy nó đi ra ngoài, không ngờ con vừa trở về, liền thấy được."
Tạ Thành Ngộ xoa đầu ngón tay, trầm ngâm một lát, rồi không nói gì thêm.
Bữa sáng, ba người Tạ Phàn Tinh vẫn như cũ ăn tới no căng.
Thấy vẫn còn dư vài cái bánh bao, cha mẹ cùng Tạ Phàn Tinh bắt đầu tranh giành.
Tạ Phàn Tinh nhất quyết muốn lấy hai cái, chờ lúc đói bụng lại lấy ra lót dạ. Còn cha mẹ của cô nhất quyết muốn mang hết tới nông trường, lấy lý do là bọn họ ở nông trường bận rộn làm việc, rất nhanh đói.
Tạ Phàn Tinh nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Ai mà không biết hiện tại nông trường đều do người máy quản lý, những nơi cần nhiều nhân lực cũng không nhiều. Cha mẹ làm sao mệt được, ngược lại là con, con đang ở tuổi dậy thì cùng phát triển, tiêu hao rất nhiều năng lượng, một lát nữa lại đói bụng, nên con cần nó!"
Cha mẹ Tạ gia nói: "Ai nói dùng người máy sẽ không mệt, kiểm tra toàn bộ nông trường và điều khiển robot cũng cần năng lượng. Huống chi, trưa nay chúng ta sẽ không về, mang bánh bao qua thì có gì sai?"
Tạ Phàn Ý: "..."
Tạ Phàn Ý quả thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh này.
Tạ Phàn Ý thu dọn những thứ khác xong, sau khi ra tới, chuyện bánh bao đã được dàn xếp ổn thỏa.
Cha mẹ Tạ gia dùng tiền tiêu vặt, vừa đe dọa, vừa dụ dỗ, cuối cùng cũng cầm mấy cái bánh bao đi.
Tạ Phàn Tinh tức tới phát khóc.
Tạ Phàn Ý cười nói: "Nếu em muốn ăn, thì để anh lại làm cho em ăn."
Tạ Phan Tinh đánh xà thượng côn: "Vậy trưa nay anh sẽ làm sao?"
Tạ Phàn Ý lắc đầu: "Mới vừa ăn xong, em không ngán à, trưa nay đổi món khác."
Tạ Phàn Tinh bĩu môi, nhưng nghĩ tới tay nghề của anh trai nhà mình, cô cũng không ghét bỏ nữa.
Ngược lại, cha mẹ Tạ gia nhìn nhau nói: "Vậy trưa nay chúng ta trở về ăn cơm."
Tạ Phàn Tinh: "...Hừ!"
"Không phải trước đó cha mẹ nói trưa nay bận việc, không về được sao?"
Phàn Minh Hạ nói: "Chúng ta có về, con cũng không nấu cơm được, còn không phải ăn dịch dinh dưỡng, trở về có ích lợi gì?"
Tạ Phàn Tinh: "...Anh, anh xem cha mẹ bọn họ đi!"
Tạ Phàn Ý thấy Tạ Phàn Tinh gần như tức giận, vội vàng trấn an cô hai câu. Sau khi tiễn Tạ Thành Ngộ cùng Phàn Min Hạ ra cửa, Tạ Phàn Ý nói: "Được rồi, đừng tức giận, hay là để anh pha cho em một ly trà chanh kim quất, chỉ một mình em uống thôi, được chứ."
Tạ Phàn Tinh lập tức mất bình tĩnh nói: "Được."
Tạ Phàn ý dở khóc dở cười.
Đầu tiên nấu nước sôi để pha trà.
Sau đó, Tạ Phàn Ý lấy trong tủ lạnh ra mấy trái chanh cùng kim quất, rửa sạch, rồi cắt chanh thành từng lát, phần thừa để sang một bên để dự phòng.
--------o0o--------
Hết chương 15