Hiện tại là 10:31, ngày 18 tháng 7 năm 1323 Tân Lịch.
Phi thuyền sắp cập bến trạm không gian Lục Vân Tinh, trong cabin vang lên một tiếng thông báo ngọt ngào. Nhắc nhở những hành khách tới Lục Vân Tinh hoặc cần chuyển tuyến tới Lục Vân Tinh để chuẩn bị xuống phi thuyền.
Ngay khi thông báo vang lên, trong cabin lập tức trở nên ồn ào. Trước khi phi thuyền cập bến, những người này đã thu thập hành lý xong, nhìn chằm chằm vào cửa phi thuyền trước mặt, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút nóng nảy.
Chỉ có góc sau của phi thuyền là yên tĩnh, cậu thanh niên nhắm mắt ngủ say có làn da trắng nõn, hàng mi dài được ánh nắng ngoài cửa sổ phủ một lớp mỏng ánh sáng, uốn lượn xuống sống mũi cao và chìm thẳng vào phần cổ được áo sơmi che lại.
Ngồi cạnh cậu là một cô gái trẻ có gương mặt tròn cùng đôi mắt tròn, dọc đường di, luôn lén lút nhìn trộm người hàng xóm đẹp trai lạ thường của mình.
Phi thuyền cập bến, trong cabin lại vang lên thông báo nhắc nhở hành khách xuống phi thuyền.
Thấy cậu thanh niên không có dấu hiệu tỉnh lại, cô gái mặt tròn có chút lo lắng, mang theo mong chờ, thật cẩn thận chọc chọc vào cánh tay của cậu thanh niên: "Cái kia..."
Đôi mắt của cậu thanh niên đột nhiên mở ra, lời nói còn dang dở của cô gái mặt tròn mắc kẹt trong cổ họng. Lúc này, cô mới nhận ra trong mắt người hàng xóm đang ngủ say không hề có chút buồn ngủ.
Đôi mắt trong veo, con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh nắng vàng nóng bức tăng thêm chút lạnh lẽo, như có thể chiếu sáng vào lòng người, khiến mọi ánh mắt tò mò đều vô hình.
Cô gái mặt tròn hơi cứng ngắc rút ngón tay lại, cười hai tiếng.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tạ Phàn Ý từ lâu đã quen với các loại ánh mắt đánh giá, huống chi cô gái này cũng không hề tỏ ra thù địch, nên suốt chặng đường cậu liền giả vờ như không biết.
Thấy cô gái mặt tròn xấu hổ, cậu nhẹ nhàng gật đầu với cô, ôn thanh nói: "Cảm ơn."
Sau đó cậu cúi đầu thu thập hành lý.
Cô gái mặt tròn không biết lúc này đang nghĩ gì, mặt bỗng nhiên đỏ bừng. Nhìn thấy Tạ Phàn Ý chuẩn bị đứng dậy, cô nhảy dựng lên như một con mèo xù lông, vội vàng nhường đường cho Tạ Phàn Ý.
Đến khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa phi thuyền, cô gái mặt tròn mới vội vàng xách balo đuổi theo. Không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tạ Phàn Ý, tựa hồ muốn đi lên chào hỏi, nhưng lại không dám.
.......
Sau khi rời khỏi trạm không gian, Tạ Phàn Ý nhìn xung quanh không để lại bất kỳ dấu vết nào, đối chiếu với từng cảnh tượng trong trí nhớ của mình, để tránh sau này xảy ra sự cố.
Cuối cùng cô gái mặt tròn cũng lấy hết can đảm, thấy Tạ Phàn Ý vẫn đứng yên, liền đuổi theo, trầm giọng hỏi: "Anh không có người tới đón sao, hay để tôi đưa anh về nhé."
Cô gái mặt tròn chỉ vào một chiếc phi thuyền rất dễ thấy đậu xéo trên quảng trường.
Tạ Phàn Ý thuận thế nhìn qua, chiếc phi thuyền này màu đỏ hồng, cơ hình lưu sướиɠ và tinh xảo. Là mẫu mới được công ty Thiên Khung tung ra vào đầu năm nay, dành riêng cho nữ sĩ, số lượng giới hạn chỉ có 1.000 chiếc trên toàn tinh tế. Có thể nói là vô cùng đắc đỏ, nằm ngoài tầm với của người bình thường.
Lúc này, cửa phi thuyền đã mở, người bên trong đang đi về hướng này.
Tạ Phàn Ý lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Cậu đi bộ đến nhà ga, mua vé rồi lên tàu.
Khi đến trước cửa nhà, bước chân vốn thong dong của Tạ Phàn Ý hơi khựng lại trong giây lát.
Cậu đã xuyên qua tinh tế được sáu năm, khi đó nguyên chủ đang là sinh viên mới nhập học vào Học viện quân sự Liên Minh, ngây ngô như ánh mặt trời và tràn đầy sức sống.
--------o0o--------
Hết chương 1