Trong phòng phát sóng trực tiếp:
Lạnh đến chết dần chết mòn: Cưỡng ép? Ta thích!
Làm giàu nhờ bán ky: Đầu năm nay mọi người đều đẹp như vậy sao? Chị gái nhỏ thật xinh đẹp.
Husky không hoạt bát: Tôi chỉ muốn biết tình huống hiện tại là như nào? Hai chủ blog liền mạch chơi kí©h thí©ɧ, hay là thuần cường?
......
Bên kia rất nhanh liền bàn tán sôi nổi, hai người tại hiện trường lại hoàn toàn không biết gì, Thẩm Bân giống như phòng sói nhìn Diêm Hình, hắn lạnh lùng nói: "Trả nhẫn ngọc lại cho tôi."
Thẩm Bân: "......" Cậu cảm thấy có lẽ mình hiểu lầm lão đại, nguy cơ lại lần nữa được giải trừ, Thẩm Bân sờ sờ tay mình: "Không được, lễ vật tặng người nào có lý lại thu về chứ?"
"Thứ nhất, chúng ta không phải bạn bè, cho nên không cần thiết phải đưa quà sinh nhật cho cô, thứ hai, đây là di vật của cha mẹ, trả lại cho tôi." Diêm Hình không chút do dự nói, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Thẩm Bân lập tức không thể phản bác, di vật gì đó, lấy của người khác là không đạo nghĩa, nhưng cần phải nhấn mạnh bọn họ không phải là bạn bè sao? Cậu không vui đem nhẫn ngọc cởi ra.
Diêm Hình tiếp nhận, một lần nữa đeo nó lại trên ngón tay, Thẩm Bân đeo nhẫn ngọc bị rộng một vòng, còn hắn thì lại vừa vặn như in.
Khi cậu nhìn thấy một màn như vậy lại càng tức giận, môi bĩu lên quả thực có thể treo được một chai dầu.
"Tôi mỗi ngày đều tổ chức sinh nhật, mỗi ngày đều thu quà tặng giống nhau, thật vất vả có một cái mình thích, thế mà anh lại nói ra lời như vậy!" Thẩm Bân hừ một tiếng xoay đầu, tính toán tạm thời tuyệt đối không để ý tới hắn.
Diêm Hình khẽ nhíu mày: "......" game hành động trực tiếp này khá đặc biệt, người chơi có thể điều chỉnh khuôn mặt của mình một chút để tránh cho khuôn mặt của mình bị nhận ra trong thực tế, cho nên kỳ thực Diêm Hình cùng với khuôn mặt thật của hắn chỉ có ba phần tương tự, hơn nữa đại đa số đồ vật bên ngoài đều không thể mang vào theo, ví dụ như vũ khí có lực sát thương lớn gì đó.
Nếu không Diêm Hình nói không chừng sẽ cho một cái đạn pháo nổ tung biệt thự, vô luận là mấy con Boss đều có thể chết thẳng cẳng.
Điều này liền dẫn tới mọi người chỉ có thể mang theo bên người mấy thứ đồ vật vô dụng, ví dụ như nhẫn ngọc của Diêm Hình, trừ cái này ra, hắn hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, kiếm đâu ra lễ vật để dỗ dành Thẩm Bân?
Nhưng Diêm Hình cũng không tốn cái tâm tư kia để tìm cách dỗ dành cậu, hắn là người chơi, đối phương chỉ là NPC, với người chơi mà nói, cho dù NPC có đặc biệt đến đâu thì cũng chỉ là giả thuyết.
Thẩm Bân tức giận ngủ mất, cũng không biết trải qua bao lâu, khi cậu lần nữa tỉnh lại mở hai mắt, trong phòng đã hoàn toàn tối đen, vừa cảm giác tới trời tối, mà xung quanh đã không còn ai, nói vậy Diêm Hình đã sớm rời đi.
Đầu giường, một đôi mắt phát sáng đang nhìn chằm chằm Thẩm Bân, cậu vừa ngẩng đầu, suýt chút nữa tắc thở, sau đó vươn tay lạch cạch một tiếng mở ra đèn ở đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có nhầm không! Mỗi lần gặp được nguy hiểm liền tự mình chạy trước cũng thôi, còn ngồi xổm dọa ta sợ?"
Vật thế quỷ dị ở đầu giường đó là mèo đen, nó buồn bã nói: "Nhân vật lợi hại kia vừa rời đi không lâu, ta còn tưởng rằng ký chủ ngài đã bị chết khô."
Thẩm Bân: "......" Cậu mất vài giây cũng chưa phản ứng lại được, con mèo đen này đang nói lái xe?
"Có thể đừng nói những lời kỳ quái như vậy được không? Thứ nhất đừng dùng từ ngài có được không? Thứ hai ngươi phải nói cho ta là bị gϊếŧ chết, chứ không phải dùng....để hình dung, dễ dàng khiến người hiểu lầm." Thẩm Bân muốn đỡ trán, trước đó không lâu cậu tốt xấu cũng là một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa văn minh, lúc này chỉ muốn làm bẩn miệng mình.
Mèo đen nghiêng đầu, ngữ khí không hề gợn sóng nghiêm trang nói: "Ngươi không có hiểu lầm, ta chính là có ý tứ kia, nếu hắn gϊếŧ ngươi đã sớm rời đi, ở trong phòng lâu như vậy, không phải làm thì là cái gì?"
Thẩm Bân đấm giường: "Chúng ta không có!"
"Ta biết" mèo đen gật gật đầu: "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới ngươi quần áo sạch sẽ, mị lực kém như vậy sao? Ánh mắt chọn ký chủ của ta hẳn là sẽ không mắc lỗi như vậy mới đúng." Nó giống như lâm vào trong tự hoài nghi, một con mèo lẩm bẩm một mình.
Mấy tiếng qua bọn họ làm gì ở trong phòng? Ngồi chơi?
"Dừng!" Thẩm Bân vươn tay ý bảo mèo đen câm miệng: "Ta bị nhốt ở chỗ này một buổi trưa, ngươi có tìm được manh mối gì hay không?"
Mèo đen: "Ngươi muốn tìm manh mối gì? Đây là nhiệm vụ của ngươi chứ không phải của ta, ta chỉ là một con mèo nhỏ mà thôi."
Thẩm Bân trợn trắng mắt: "Chính vì là mèo, người khác mới không đề phòng ngươi mà nói ra bất cứ thứ gì, có thể thăm dò được rất nhiều bí mật, đến bây giờ, ta hoàn toàn không phát hiện ngươi có tác dụng gì, cho nên ngươi còn có thể làm gì?"
Mèo đen: "Nhiệm vụ của người chơi mới rất đơn giản, thu thập ba bộ nữ trang là được, ngươi muốn nghe điều gì khác nữa? Còn ta có tác dụng gì, khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể mang người rời khỏi thế giới này."
Thẩm Bân: "......" Bỗng nhiên nghẹn lại, lập tức không có lời nào để nói, cậu lập tức cảm thấy mèo đen có tác dụng nhất!
Hơn nữa Thẩm Bân lại nghĩ, đúng vậy, nhiệm vụ của cậu và những người chơi đó không giống nhau, chỉ cần thu thập nữ trang, ngoài ra không cần xen vào việc gì hết.
Thẩm Bân nhanh chóng từ trên giường bò xuống: "Nhưng ta nhớ mình trước kia khi bị khống chế có rất nhiều nữ trang, hiện tại sao không còn kiện nào thế?"
Mèo đen chậm rì rì giải thích: "Bởi vì ta đã đến làm ngươi trở thành ký chủ, đã khiến thế giới giả thuyết này sinh ra thay đổi, nếu là nhiệm vụ, cũng không thể đem quần áo đặt ở dưới mí mắt ngươi được đúng không? Yên tâm, trò chơi sẽ không thiết trí tử cục, căn biệt thự này chắc chắn có ba bộ nữ trang chờ ngươi đi tìm."
Thẩm Bân bĩu môi, còn chưa kịp mở miệng, mèo đen đã tiếp tục nói: "Quên nói cho ngươi, ngươi phải đợi người chơi khác đều rời khỏi thế giới này sau đó mới có thể rời đi, nhưng khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ tiến vào trạng thái vô định (bất khả chiến bại), tận đến khi mở ra nhiệm vụ sau."
Thẩm Bân nghe được lời phía trước thiếu chút nữa muốn nhéo mèo đen một cái, một buổi sáng cậu hai lần gặp phải quái vật hung hăng, ở thêm giây phút nào thì nguy hiểm thêm giây phút ấy, còn không thể trực tiếp đi trước?
Nhưng lý do thoái thác phía sau khiến lửa giận của cậu trở nên bình ổn.
"Ý của ngươi là, chỉ cần ta làm xong nhiệm vụ, ngay cả quái vật cũng sẽ không động vào ta?" Thẩm Bân hỏi.
Mèo đen gật gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ký chủ muốn sống, tốt nhất mau chóng đi làm nhiệm vụ."
Gì cũng không nói, Thẩm Bân lập tức đi ra ngoài: "Đi! Đi tìm nữ trang nào!"
......!
Ban đêm biệt thự đèn đuốc sáng trưng, quản gia chuẩn bị bữa tối phong phú, làm chủ nhân Thẩm Bân ngay cả tầng cũng chưa xuống, cậu đang tìm kiếm từng phòng một xem có nữ trang hay không.
Đôi người chơi là tình lữ kia cùng với Hứa Vĩnh Bình đã tìm cả một buổi trưa, lúc này mệt mỏi mới ngồi xuống ăn gì đó, Diêm Hình cũng không ở đây.
Với người chơi khác mà nói, Diêm Hình và Thẩm Bân từ giữa trưa lên tầng hai vẫn luôn ở trong phòng chưa từng xuất hiện, làm chuyện gì thì trong lòng mọi người cũng biết rõ, nhưng thời gian có vẻ quá dài nhỉ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?.
ngôn tình hài
Đương nhiên, cho dù có chết thật thì bọn họ cũng không quan tâm, vẫn là câu nói kia, phần thưởng của trò chơi có hạn, thiếu một người chơi liền nhiều thêm một phần phần thưởng.
Thẩm Bân lại lần nữa lặng lẽ đẩy cánh cửa một gian phòng trên tầng hai, bật đèn nhìn quanh bốn phía, không ngoài sở liệu vẫn phải thất vọng rồi, đã đi vài phòng, bên trong đều sạch sẽ không chịu nổi, vừa nhìn liền biết không có quần áo.
Cậu theo thường lệ đi về phía cửa tủ, vươn tay mở ra nhìn một cái, vốn tưởng rằng sẽ lại trống không, kết quả lại thấy một bộ váy ngủ màu đỏ treo bên trong.
Thẩm Bân không bắt bẻ, không nói hai lời liền bắt đầu thay quần áo, lúc mặc trong lòng còn lắc lắc đầu, đây là cố ý hở hang như vậy để tiết kiệm vải sao? Cánh tay xương quai xanh lộ ra thì cũng thôi, bên dưới cũng khó khăn lắm mới có thể che được đùi..