Dù sao hôm nay Thẩm Bân mới qua sinh nhật 18 tuổi, giọng nói cũng không thô lỗ, thậm chí có chút không phân biệt được nam nữ, cho nên mặc váy mở miệng nói cũng không có gì không ổn.
Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nhưng cái gì cũng không có, quái vật vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
"Meoo~" Con mèo đen nào đó vừa rồi chạy rất nhanh, lúc này mềm mại kêu lên một tiếng, không đợi người phản ứng liền nhào vào trong ngực Thẩm Bân.
Cậu theo phản xạ tiếp được nó, sau khi thấy rõ là thứ gì thiếu chút nữa ném nó theo hình parabol, có nguy hiểm cư nhiên bỏ mình lại chạy trước, cần nó làm gì!
Mèo đen tựa hồ biết vừa rồi làm chuyện không đạo nghĩa, mềm mại cọ cọ lòng bàn tay cậu cực kỳ ngoan ngoãn, ta có thể làm gì được, ta chỉ là một con mèo con đầy "mềm yếu" thôi, gặp chuyện mà không chạy trước, ở lại cũng không đủ cho quái vật nhét kẽ răng.
Thẩm Bân vẻ mặt ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì nó, chủ yếu là mèo đen đúng là rất mềm, tạm thời dùng làm cái lót tay.
"Tiểu thọ tinh của chúng ta cuối cùng cũng ra rồi" cách đó không xa có một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi tới, trên tay cô cầm một hộp quà đưa cho Thẩm Bân, tươi cười đầy mặt nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Thẩm Bân lập tức phản ứng lại, những người dưới tầng này là "bạn tốt" có quỷ mới biết tới từ nơi nào tới chúc mừng sinh nhật mình, dù sao trong trí nhớ bọn họ sẽ luôn cùng mình lặp lại ngày hôm nay.
Nhưng mà, mới vừa rồi anh chàng đẹp trai tiếp được cậu là ai? Thẩm Bân cẩn thận đánh giá những người ở đây, bình thường có khoảng 10 người, nhưng bây giờ không giống như mọi khi, một nửa trong số họ là gương mặt mới?
Ngoại trừ anh chàng đẹp trai cứu cậu ra, còn có bốn người xa lạ, một nam một nữ ở góc gần nhất giống như là người yêu của nhau, bọn họ nắm tay, ngoài ra còn hai người có lẽ là anh em, vẻ ngoài cơ hồ giống nhau như đúc, như vậy xem ra chỉ có anh chàng đẹp trai lẻ loi một mình không đi cùng ai.
Trước mắt cũng không biết tình huống như thế nào, Thẩm Bân làm bộ tự nhiên tiếp nhận món quà cô gái tóc đuôi ngựa tặng, hơn nữa còn nói lời cảm ơn.
Cô gái tóc đuôi ngựa đối với cậu mà nói là người quen, hơn nữa nhìn thấy Thẩm Bân nhảy lầu cư nhiên không hỏi một tiếng mà chỉ quan tâm tặng quà, rõ ràng hành động vẫn như cũ đang bị kiểm soát, dựa theo kịch bản vô hình mà biểu diễn.
"Cô vừa nói có quái vật đuổi theo cô?" Anh chàng đẹp trai bên cạnh nhìn Thẩm Bân hỏi, khi hắn vừa nói những lời này ra miệng, bốn người xa lạ còn lại cũng nhìn về phía Thẩm Bân.
Nhưng cậu còn chưa trả lời, liền bị một người đàn ông cao to 1m8 cắt ngang: "Sao anh lại bàn chuyện khác trong ngày sinh nhật? Bữa tiệc thì sao? Bắt đầu đi."
Thẩm Bân: "......" cậu không có lời nào để nói, dù sao đối với bị cáo mà nói, nhảy từ trên tầng hai xuống quả thực không quan trọng bằng tiếp tục mở tiệc.
Mà anh chàng đẹp trai hỏi Thẩm Bân không có được câu trả lời, lạnh lùng nhìn người đàn ông to con cắt ngang câu hỏi một cái, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, tất cả vừa mới bắt đầu, không vội.
Người đàn ông cao to kia nhìn năm gương mặt mới bao gồm cả anh chàng đẹp trai hỏi Thẩm Bân: "Bọn họ đều là bạn cô sao? Sao trước kia chưa thấy qua?"
Thẩm Bân nghĩ thầm tôi cmn cũng chưa thấy qua mà, nhưng lời này không thể nói thật ra, liền ha ha cười nói: "Đúng vậy, mọi người tự mình giới thiệu một chút đi, về sau đều là bạn bè."
Năm người xa lạ cũng biết hôm nay Thẩm Bân là nhân vật chính, hơn nữa vừa rồi còn làm ra hành động nhảy lầu vĩ đại, trên người chắc chắn có vấn đề, cho nên tới đánh cái quan hệ, chờ lát nữa dò hỏi thông tin.
Đôi tình lữ kia trước tiến lên giới thiệu, người con gái tên Phương Văn Tĩnh, bạn trai cô tên Trương Vĩ, hai người đều biểu hiện cực kỳ thân thiện dễ ở chung.
Hai anh em kia một người tên Hứa Vĩnh Bình, một người tên Hứa Vĩnh An, nghe tên là biết cha mẹ lúc sinh ra hai người cầu mong chính là cả đời bình an.
Hai anh em cũng biểu hiện ra nụ cười thân thiết, hơn nữa âm thầm phân cao thấp với đôi nam nữ kia.
Còn anh chàng đẹp trai mặt lạnh cuối cùng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: "Diêm Hình." Liền ngậm miệng không nói, cả người tản ra hơi thở người sống chớ tiến lại gần.
Thẩm Bân đánh giá hắn vài cái, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người không cho người khác sắc mặt tốt lại có mị lực như vậy....!
Tới bây giờ trong phòng khách cũng chỉ có tổng cộng 12 người, ngoại trừ 10 người bạn bè tham gia sinh nhật của cậu, hai người còn lại là Thẩm Bân và quản gia.
Quản gia thấy tiệc sắp bắt đầu, liền đi tới nói trước tiên thu quà của bạn bè đã, nếu không không thuận tiện mọi người vui chơi.
Năm người bị kiểm soát tự nhiên mang theo quà tặng, mà đôi tình lữ anh nhìn em em nhìn anh, lần lượt vụиɠ ŧяộʍ từ trên tay cởi xuống vòng bạc tình nhân giao cho quản gia.
Quản gia vốn không hài lòng, sao hai người có thể đều đưa hàng giá rẻ như vậy? Nên biết Thẩm Bân ở chính là biệt thự, vòng bạc đối với người thường mà nói có lẽ cũng không tệ lắm, với cậu mà nói lại giống như món đồ chơi bày bán vỉa hè.
Cũng may người đàn ông tên Trương Vĩ trong đôi tình lữ nói: "Đây là vòng tay mà hai vợ chồng chúng tôi chuyên môn thuê người chế tạo, còn mang tới miếu để đại sư khai quang, hi vọng đừng ghét bỏ nó." Để quà tặng không có trở ngại, không tiếc đem quan hệ yêu đương trở thành vợ chồng.
Quản gia: "......" được rồi, lễ nhẹ tình ý nặng, ông là một quản gia có giáo dưỡng, sẽ không khinh thường quà tặng của người nghèo.
Người anh Hứa Vĩnh Bình trong hai anh em noi theo đôi tình lữ, nhân lúc mọi người không chú ý tháo vòng cổ trên cổ xuống, đưa ra ngoài.
Cái này tuy đắt hơn vòng tay, nhưng người biết nhìn hàng vẫn có thể nhìn ra cái này là hàng rẻ, quản gia lại càng bất mãn, thiếu gia kết giao bạn bè như nào vậy, sao lại nghèo như vậy.
Người em trai Hứa Vĩnh An càng quá đáng, ánh mắt đảo đảo, định giở trò khôn vặt, thở dài nói: "Tôi hôm nay ra ngoài quá vội, quên quà tặng ở nhà rồi, trở về tôi sẽ phái người đưa tới sau nhé." Hắn nghĩ thầm trò chơi kết thúc mọi người liền rời khỏi thế giới này, đến lúc đó ai còn quản quà tặng nữa.
Hứa Vĩnh An lại không nhìn thấy anh trai nhà mình nghe thấy hắn nói mặt liền biến sắc.
Quản gia cười lạnh một tiếng, không nói gì, đi về phía người cuối cùng - Diêm Hình.
Đôi tình lữ kia âm thầm lộ ra vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn về phía người em trai, hắn còn đang đắc ý vì không cần đưa lễ vật, căn bản không nhận ra khác thường.
Diêm Hình lạnh mặt, trước mặt mọi người tháo cái nhẫn trên ngón tay cái xuống, quản gia nhịn đến bây giờ thật sự muốn nổi giận, quà tặng rẻ ông cũng không nói gì, cư nhiên còn trắng trợn táo bạo đưa đồ đã dùng qua?
Mà khi ông nhìn rõ phẩm chất của nhẫn ngọc xong, lập tức liền vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn về phía Diêm Hình lập tức thay đổi.
Quản gia mang theo quà tặng đang định rời đi, Thẩm Bân lại bỗng nhiên mở miệng: "Chờ một chút", cậu đi tới trước mặt quản gia, vươn tay lấy cái nhẫn ngọc mà Diêm Hình vừa đưa, không nói hai lời đeo lên ngón tay: "Tuy hơi rộng chút, nhưng mà tôi thích."
Diêm Hình: "......" Khuôn mặt không biểu tình của hắn tựa hồ thêm vài phần phẫn nộ không rõ, nhìn chằm chằm vào ngón tay đang đeo nhẫn ngọc của Thẩm Bân, muốn băm cậu.
Nếu không phải tiến vào trò chơi không được mang theo đồ vật khác, sao hắn có thể tạm thời giao ra cái nhẫn ngọc này chứ? Vốn định tìm cơ hội lấy về lại, dù sao vật này có ý nghĩa quan trọng, nhưng không ngờ Thẩm Bân ngay lập tức đeo vào.
......Dám động đồ vật của hắn, sẽ phải trả giá đại giới!
Kế tiếp tiệc bắt đầu, mọi người tùy ý vui chơi, đôi tình lữ kia tìm các loại chỗ trống hỏi thăm tin tức từ Thẩm Bân, còn hai anh em thì người anh kéo người em sang một bên giáo dục.
"Ai bảo em trốn không tặng quà! Em không nhìn thấy anh tặng quà sao?" Hứa Vĩnh Bình trách cứ nói.
Em trai đầy mặt kinh ngạc: "Làm sao thế?" Đây là lần đầu tiên hắn vào trò chơi, kinh nghiệm không đủ, rất nhiều "quy củ" bên ngoài cũng không biết, vốn định để anh trai dẫn hắn, nhưng hiện tại hình như gây ra họa?
"Em còn hỏi làm sao thế?! Về sau không được tùy tiện giở trò khôn vặt, em coi mọi người đều là kẻ ngốc sao? Có thể tránh không tặng quà sao?" Hứa Vĩnh Bình càng nói càng tức giận..