Hổ lăn người phía sau Tô Kiều, kéo vạt áo cậu kêu ư ử.
Hổ cẩn thận dùng đệm thịt chạm vào, không cử động móng vuốt, "Grừ."
"Có chuyện gì vậy?" Tô Kiều vuốt ve bộ lông của hổ vài cái, khi vuốt qua bụng thì phát hiện bụng hổ có vẻ đã xẹp xuống.
Khi sờ vào không còn cảm giác mềm mại như lúc nó ăn no nữa.
"Hóa ra là đói rồi à." Tô Kiều đặt Cục Than Nhỏ xuống, "Lúc nãy mèo lớn ra ngoài săn về một con linh dương, vừa khéo bây giờ xử lý nó làm đồ ăn khuya."
Tô Kiều mang thiết bị livestream ra ngoài, nhóm một đống lửa mới và bắt đầu cắt thịt, cậu không muốn làm cho hang động đầy mùi tanh của máu.
Khi cắt linh dương, Tô Kiều không nhịn được cười, "Trưa nay ăn cũng là linh dương, hai con lông xù lần đầu ăn thịt nướng chín, ăn rất ngon."
[Tôi đã nói mà, làm sao hổ có thể chia sẻ thức ăn của mình chứ, hóa ra là để streamer giúp xử lý thành thịt nướng, nhìn không ra, hổ cũng biết ăn phết đấy.]
Lần thứ hai Tô Kiều xử lý linh dương nhanh hơn nhiều so với lần đầu, miếng thịt cắt ra cũng nguyên vẹn hơn.
Khi hổ và Cục Than Nhỏ đi ra, mỗi con đều ngậm vài cành cây trong miệng, kích thước không đều nhau.
Tô Kiều thấy vậy mắt sáng lên, ban đầu cậu còn đang nghĩ giữa đêm khuya thế này biết đi đâu tìm cành cây, lại sợ đi xa quá sẽ không tìm được đường về, không ngờ hai con lông xù lại chu đáo như vậy, "Chúng thật sự rất thông minh, trưa nay tôi dùng loại cành cây này để nướng thịt, chúng đã nhớ lại, buổi tối khi ăn còn chủ động đi tìm giúp tôi."
[??? Tôi cảm thấy bị khoe khoang rồi đấy.]
[Hu hu, tôi cảm giác như vừa ăn sống cả một cân chanh vậy, chua chết tôi rồi.]
[Không nói nữa, tôi đang trên đường đến cửa hàng thú cưng đây, hôm nay nhất định phải mang về một chú mèo con!]
[Chị em ơi, không muốn làm bạn nản lòng nhưng mèo ở cửa hàng thú cưng khác với mèo hoang đấy.]
[Tạm thời vuốt cho đỡ thèm vậy, chẳng lẽ thật sự chạy ra ngoài sờ mèo hoang sao?]
[Ha ha ha, nếu mèo biết nói chắc sẽ mắng chị đấy. Mèo: Chị làm tổn thương tôi quá!]
"Ư ư ư." Cục Than Nhỏ bỏ cành cây xuống, nhảy tưng tưng đến bên cạnh Tô Kiều.
Tô Kiều xoa xoa đầu nó, "Giỏi lắm."
"Gầm!" Hổ cũng cúi đầu chen vào.
Tô Kiều cũng vuốt ve nó, "Ngoan."
[Một con lông xù to như vậy mà ngoan ngoãn cho vuốt ve, tôi là người thích lông xù nên chua lòm cả sàn.]
Tô Kiều xử lý xong thịt, công cụ của cậu không được đầy đủ lắm nhưng gia vị thì rất nhiều, đổ hết lên cũng đủ khử mùi tanh, Tô Kiều suy nghĩ một chút rồi quyết định không làm vậy.
Thứ nhất, cậu không biết động vật có thể ăn những loại gia vị này không, liệu có gây gánh nặng cho cơ thể động vật hay không. Thứ hai, Tô Kiều nghĩ rằng động vật có thể đã quen ăn thịt nguyên vị, nếu cậu cho quá nhiều gia vị sẽ làm mất đi hương vị vốn có, chúng chưa chắc sẽ thích ăn.
Vì vậy, đống gia vị kia tạm thời để sang một bên.
[Rõ ràng chỉ đơn giản đặt thịt lên lửa nướng thôi, sao tôi cảm giác ngay cả qua màn hình cũng ngửi thấy mùi thơm nhỉ?]
[Bàn tay trắng quá, à không phải... thịt linh dương trắng quá.]
[??? Chị gái trên kia bà đang nhìn chỗ nào đấy?]
Trong suốt quá trình nướng thịt, hai con lông xù đều rất ngoan, trong bình luận cũng có nhiều khán giả bắt đầu lo lắng rằng khi Tô Kiều nướng thịt, nếu hổ động đậy một chút, chạm vào đống lửa thì lông trên người chắc chắn sẽ bắt lửa rất nhanh.
Nhưng bất ngờ là, hổ không còn đánh nhau với Cục Than Nhỏ nữa, chúng ngồi hai bên Tô Kiều nhìn rất ngoan ngoãn và đáng tin cậy.
[Thử hỏi, ai mà không muốn có một bờ vai để dựa vào khi mệt mỏi chứ.]
[Tôi cũng muốn đến hành tinh Hải Lam, bây giờ bên đó còn cấp visa du lịch không? Muốn xem hổ lớn.]
[Bình tĩnh đi bà ơi, bà với streamer làm sao mà giống nhau được, mạng sống quan trọng hơn.]
Bỏ qua danh tiếng dữ tợn, hổ chẳng qua chỉ là một con lông xù to hơn thôi, lại còn sờ vào có cảm giác mềm mại và dày thực sự.
Nếu vùi mặt vào đó thì thật sự là thiên đường của người mê lông xù!!!
Nướng xong miếng thịt đầu tiên, Tô Kiều chia làm hai phần, bản thân cậu vẫn chưa đói lắm, trước tiên chăm sóc hai con lông xù đã, hơn nữa một con linh dương chỉ bé như vậy, nếu cậu cũng ăn theo thì cuối cùng có thể không đủ cho lông xù ăn no.
Tô Kiều lấy đĩa, mỗi con lông xù một cái, trong đĩa đựng thịt đã chia sẵn.
[Nhìn lông xù ăn cũng thấy dễ chịu ghê.]
[Ơ? Chúng đang làm gì vậy?]
Khán giả trong phòng livestream thấy lông xù cúi đầu xuống gần miếng thịt, có vẻ như chuẩn bị ăn, nhưng chúng lại chỉ ngậm miếng thịt lên chứ không ăn, sau đó như đã thống nhất trước, đưa về phía miệng Tô Kiều.
Cục Than Nhỏ chiều cao không đủ, hai chân trước chống lên người Tô Kiều cố gắng đưa lên, hổ thì càng trắng trợn, lợi dụng ưu thế chiều cao quay vòng trái phải đuổi theo cho ăn.
[Đêm hôm khuya khoắt sao lại cho tôi xem cái này???]
[A! Không những không giấu đồ ăn mà còn chủ động nhường thức ăn của mình còn đút cho streamer ăn, trời ơi!!!]
[Tôi tức đến mức phải lôi con chó đang ngủ nhà tôi dậy, ăn hết nửa thùng thức ăn cho chó của nó ngay trước mặt nó, nhìn bộ dạng há hốc mồm kinh ngạc của nó tôi biết nó đã nhận ra sai lầm của mình rồi.]