Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Livestream Nuôi Dưỡng Nhãi Con, Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 5: Hang núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Con hổ kiêu ngạo ngẩng đầu dùng cằm cọ vào Tô Kiều, nó định há mồm liếʍ, nhưng chưa kịp làm gì thì Cục Than Nhỏ trong lòng Tô Kiều đã bắt đầu mài móng vuốt.

Con hổ nức nở một tiếng, không dám nói gì.

Tô Kiều và con hổ nô đùa một hồi, cuối cùng thật sự không chịu nổi một bao thịt nặng mấy trăm cân đè lên người, liền né sang bên cạnh, chỉ vào con linh dương còn đang thở dốc nói: "Ăn cơm trước đi, một lát nữa sẽ không còn tươi nữa đâu."

Linh dương có vết thương trí mạng ở cổ, bụng đã đẫm máu, Tô Kiều đoán có lẽ là do móng vuốt cào ra.

Tuy vẫn còn thở, nhưng không còn sức lực để chạy, chỉ có thể nằm bất động trên mặt đất.

Nghe Tô Kiều nói xong, con hổ đi đến bên cạnh linh dương, không ăn ngay tại chỗ mà ngậm linh dương lên, quay đầu nhìn Tô Kiều, ý bảo cậu đuổi kịp.

Con hổ không có thói quen tích trữ thức ăn, luôn săn được là ăn ngay tại chỗ, ăn no căng rồi mới rời đi. Con hổ ngậm con mồi ở phía trước dẫn đường, Tô Kiều thoáng chốc lại hơi khó hiểu con hổ này định làm gì.

Linh dương vẫn đang chảy máu, mùi máu tươi rất nồng, đi một đoạn đường này có sức hấp dẫn rất lớn với các mãnh thú khác.

Nhưng lạ thay không có bất kỳ mãnh thú nào lại gần, dường như chúng không hề có hứng thú với họ.

Tuy không rõ tại sao, nhưng không có nguy hiểm xảy ra, Tô Kiều vẫn thấy yên tâm.

Đi không bao lâu, con hổ dừng bước.

Linh dương bị vứt bừa trên mặt đất, con hổ ngồi xuống bên cạnh linh dương liếʍ móng vuốt.

Khi liếʍ móng, mắt không rời Tô Kiều lấy một giây.

Tô Kiều nhướn mày, đây là định cho cậu ăn cơm à?

"Gào grừ." Thấy Tô Kiều không có động tĩnh gì, con hổ lăn một vòng trên đất, chân trước không ngừng bào qua bào lại trên người linh dương.

Con linh dương vốn chỉ còn một hơi, giờ đã chết hẳn.

Tô Kiều vẫn không nhúc nhích, Cục Than Nhỏ cũng ngẩng đầu kêu: "Gừ."

Hai cục lông xù lớn nhỏ dường như muốn nói với cậu điều gì.

Tô Kiều suy nghĩ rồi nói: "Cho anh ăn phải không?"

Tô Kiều chỉ đoán vậy chứ không chắc, con hổ cũng không hiểu cậu nói gì. Thấy Tô Kiều mãi chẳng có phản ứng, nó đứng dậy giũ sạch bụi đất trên người, rồi ngậm linh dương định đút cho Tô Kiều ăn.

Tô Kiều: "..."

Lần thứ hai bị lông xù đút đồ ăn rồi.

Chỉ là linh dương to thế này, lại còn là đồ sống, trực tiếp đút ăn thì cậu hơi không tiêu hóa nổi.

Con hổ hé miệng ngậm linh dương, động tác há mồm trông hung dữ đáng sợ.

Tô Kiều không hứng thú với linh dương, nên quay đầu né tránh.

Con hổ ngậm linh dương thăm dò đưa qua, Tô Kiều vẫn tiếp tục quay đầu, con hổ tiếp tục bám theo.

Tuy nhiên, Tô Kiều đã quay đầu đủ hướng, lúc đầu còn ổn, sau cảm thấy không ổn lắm liền ngồi thụp xuống vì bị đuổi đến chóng mặt.

Thấy Tô Kiều bất động, nó tranh thủ lại gần, Tô Kiều vội vàng lên tiếng: "Cậu thả ra trước đi, để tôi nấu chín rồi ăn được không?"

Vừa rồi nguyên một con linh dương bị đưa tới bên miệng làm cậu không dám mở miệng nói chuyện.

“Gừ” con hổ giống như hiểu ý cậu, đem linh dương buông ra, sau đó ở bên cạnh xác linh dương mà dùng hai chân trước làm đệm lót mà nằm xuống.

Tô Kiều thấy thế nhịn không được lại xoa xoa một hồi mèo lớn.

Bởi vì biết dã ngoại nguy hiểm, Tô Kiều bên người đều có mang theo đao.

Tuy rằng dùng cũng không phải tiện tay, nhưng phòng thân không thành vấn đề.

Hiện tại con dao này vừa vặn có thể đảm đương dao phay.

Chỉ là…… Nên như thế nào mổ xẻ?

Tô Kiều lúc còn ở nhà đương nhiên sẽ nấu cơm, kĩ thuật tất nhiên không kém, nhưng những nguyên liệu đó đã được xử lí sẵn trực tiếp mang về nhà mà sơ chế, nấu nướng, hiện tại kêu cậu tự mình đi phân thịt, thật sự có chút làm khó nhau đó.

Tay cầm dao ước chường trái phải cả nửa ngày, cuối cùng Tô Kiều vẫn lựa chọn ở dưới vết cào của con hổ mà hạ đao.

Đã bị cào rách da đương nhiên lúc mổ xẻ cũng bớt được chút sức.

Thời điểm Tô Kiều nhìn con linh dương này càng gần thì chợt nhận ra con này vẫn còn non.

Không tính là quá lớn, nhưng cũng nặng những bốn năm chục ki-lô-gam đó.

Nhưng với sức ăn của Con hổ mà nói thì chỉ là món điểm tâm ngọt chứ còn chẳng còn được tính là món chính.

Nhưng nếu để cho cậu ăn, đại khái chắc phải mất ba đến bốn tuần may ra mới ăn được hết.

Đem thịt lọc ra hơn phân nửa xuống dưới, Tô Kiều xắt rau không tốt, lọc thịt cũng thế, bề mặt lồi lõm còn có chút thịt nát, còn có hơn phân nửa không có lọc sạch sẽ.

Tô Kiều đơn giản ngồi xếp bằng ngồi ở một bên, một tay cầm đao chậm rì rì lọc, một cái tay khác vê thịt nát đút cho Cục Than Nhỏ.

Cục Than Nhỏ từ ngày hôm qua đến bây giờ chỉ ăn một chút thịt thỏ, thịt khô cũng không biết nhóc con ăn được bao nhiêu, dù sao Tô Kiều phát hiện thời điểm thịt khô đã không thấy, không biết là đã ăn hay là rơi ở nơi nào.

Mặc kệ ăn hay không ăn, quản làm chi vì chỗ đó cũng không đủ ăn.

Thịt linh dương tuy có mùi nồng, nhưng vị chắc không tồi, Cục Than Nhỏ ngửa đầu ở trên Tô Kiều tay ăn đến vui vẻ.

Tô Kiều cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, cậu cắt miếng thịt hoàn chỉnh t bằng bắp tay đút cho con hổ.

Con hổ vốn dĩ không có hứng thú, nhưng nó nhìn Tô Kiều đút cho Cục Than Nhỏ ăn, đứng dậy đi tới, ghé vào bên người cậu, nằm ngửa không hề phòng bị lộ ra cái bụng: “Gừ ——”

Tô Kiều đem miếng thịt tiến dần lên con hổ trong miệng, từ trên xuống dưới,như vậy trực tiếp buông tay miếng thịt chỉ sợ sẽ ‘ bốp ’ một tiếng quăng ở trên con hổ mặt.

Vì tránh cho loại tình huống này phát sinh, Tô Kiều chỉ có thể giơ miếng thịt, theo một chút một chút đi xuống đút cho con hổ.

Một tay uy một con lông xù, Tô Kiều cũng không rảnh lo tiếp tục lọc thịt.

Con hổ kỳ thật cũng không đói, Tô Kiều xem con hổ bụng cũng có thể nhìn ra tới, lông xù xù lớn này là ăn no mới tới tìm hắn, lại đây muốn ăn hẳn là cũng là xem thấy cậu đút cho Cục Than Nhỏ mới đòi theo.

Miếng thịt tuy rằng lớn, nhưng kia cũng chỉ là đối với Tô Kiều thôi, con hổ một ngụm trực tiếp nuốt xuống cũng không có vấn đề gì.

Con hổ Gừ gừ ăn nửa ngày, đôi mắt đều trùng xuống vì ăn no.

Cho hai cục bông lớn ăn xong, Tô Kiều cũng bắt đầu chuẩn bị phần ăn của chính mình.

Đi vội vàng nên trên người không mang theo gia vị, chỉ có bật lửa, miễn cưỡng có thể nhóm lửa nướng chín.

Tô Kiều nhặt mấy cành cây làm thành đống lửa đơn giản, cắt một miếng thịt nguyên vẹn xiên vào một nhánh cây, rồi đốt lửa nướng thịt.

Tô Kiều không cắt miếng quá lớn, sợ không chín kĩ.

Con hổ và Cục Than Nhỏ, một cục lông xù xù, một miếng thịt, đang dùng hai chân trước ôm bẹp bẹp ăn rất vui vẻ.

Thấy Tô Kiều nhóm lửa bên này, hai cục lông xù không hẹn mà cùng hướng lỗ tai qua.

Tô Kiều không để ý tới động tác của hai đứa, cậu chuyên chú vào việc nướng thịt, hơi sơ suất là thịt sẽ bị cháy, mà cậu không muốn ăn thịt cháy.

Tô Kiều cắt xuống một lát thịt mỏng hơi nóng, mùi thơm bay ra khiến hai cục bông đang hăng say gặm thịt sống phải dừng lại.

Cục Than Nhỏ liếʍ liếʍ miệng, cái mũi nhỏ liên tục phập phồng, ngẩng đầu không kiềm được mà bị hấp dẫn bởi mùi hương thơm ngào ngạt này, đây là mùi hương mà trước đây nó chưa từng ngửi thấy.

Tô Kiều đang lật thịt, tự dưng thấy xung quanh ấm lên, còn tưởng rằng bị lửa hun, ngẩng đầu lên lại thấy không biết từ lúc nào con hổ đã dựa vào sau lưng cậu, Cục Than Nhỏ cũng trèo lên đùi cậu, ngẩng đầu nhìn.

Tô Kiều vuốt ve Cục Than Nhỏ, hỏi: "Muốn ăn cái này à?"

"Gừ gừ ô ~" Cục Than Nhỏ ôm tay cậu liếʍ liếʍ, kêu rừ rừ như đang trả lời có hay không.

Con hổ đặt đầu lên vai Tô Kiều, nghiêng đầu dùng lỗ tai cọ cậu, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng khò khè.

Tiếng ngáy của mèo nhà khác với tiếng hổ ngáy, âm thanh như được phóng đại mấy lần, đừng nói là ngay bên tai, cậu cảm thấy hơi lớn nhưng lại rất an tâm.

An tâm đến nỗi muốn quay đầu ấn con hổ xuống đất và vùi mặt vào bụng mềm mại của nó để hít hít.

Tuy nhiên, tay đang nướng thịt nên Tô Kiều chỉ có thể gạt bỏ ý nghĩ điên rồ đó.

Tô Kiều chia thịt ra làm ba phần, giữ lại một miếng nhỏ cho mình, cho cục lông nhỏ một miếng, và miếng lớn nhất cho con hổ.

Nếu miếng thịt quá nhỏ, Tô Kiều sợ sẽ lọt vào miệng con hổ mà chưa kịp nhai.

Miếng lớn hơn ít nhất cũng giúp con hổ có thể nhai nuốt được.

Nướng nửa ngày mà một miếng thịt cũng chưa đủ cho chúng nó nhét kẽ răng, con hổ liếʍ liếʍ miệng, ánh mắt biểu lộ ý muốn ăn thêm.

Cục Than Nhỏ ôm miếng thịt liếʍ từ từ, nó ăn chậm nhất.

Thấy hai cục lông xù thích thịt nướng, Tô Kiều liền nướng nốt số thịt còn lại.

Ban đầu định để dành một phần cho con hổ và Cục Than Nhỏ khi chúng đói.

Nhưng bây giờ thấy hai cục lông xù thích thịt nướng hơn, nên nướng hết cho chúng ăn luôn.

Hai con vật, trừ lúc đầu ăn thịt tươi, thời gian còn lại toàn ăn thịt nướng, đến tối mới xong, chưa kể chúng nó vừa ăn vừa chơi đùa.

Tô Kiều nhìn bầu trời, nghĩ thầm sau này không thể cứ ăn kiểu này được.

Một bữa ăn mà mất nửa ngày, thực sự lãng phí thời gian quá.

Vấn đề chỗ ở vẫn chưa giải quyết xong, hôm nay mất cả ngày cho thịt nướng.

Tô Kiều đứng dậy phủi bụi, dội một bình nước lên đống lửa, rồi dập lửa đi. Tưới nước cũng là để phòng hờ, đốt lửa ngoài trời cũng phải cẩn thận, nếu không rất dễ gây hỏa hoạn nguy hiểm.

Cục Than Nhỏ vẫn đang cắn cái đuôi của con hổ, ăn xong thịt nướng thì con hổ nằm rạp xuống nghỉ ngơi, nhưng không hẳn là đã ngủ, đuôi vẫn quất qua quất lại trái phải, như đang chơi với Cục Than Nhỏ.

Tô Kiều thu dọn xong đồ đạc, liếc nhìn Cục Than Nhỏ bên kia rồi nói: "Trời không còn sớm, anh phải đi về.”

"Gừ." Cục Than Nhỏ nháy mắt vứt bỏ cái đuôi, một đường chạy vọt tới bên người Tô Kiều, cọ cọ ở bên chân.

Tô Kiều cúi đầu bế Cục Than Nhỏ lên, bên kia con hổ cũng mở mắt, "Grao!"

"Anh..." Tô Kiều muốn nói gì, nhưng mới vừa mở miệng thì con hổ liền đứng lên, đi vài bước tới bên người.

Con hổ đầu tiên cọ cọ cậu, sau đó há mồm cắn vạt áo Tô Kiều, thử kéo về phía bên trái.

"Đây là muốn... đi đâu?" Tô Kiều có chút nghi hoặc. Con hổ vừa thử thăm dò sức lực vừa dẫn cậu đi về phía bên trái. Tô Kiều sợ nó cắn rách quần áo, rốt cuộc cậu tới bên này cũng chỉ mang theo một bộ quần áo để tắm rửa.

Để bảo vệ quần áo, Tô Kiều đi theo nó vài bước.

"Ngày mai tôi lại đến tìm cậu nha? Hay là cậu tới tìm tôi, tôi cho cậu ăn thịt nướng."

Nghe vậy, con hổ xoay lưng lại, rõ ràng là nghe hiểu nhưng không muốn để ý tới.

Tô Kiều dở khóc dở cười, bá đạo quá.

Con hổ dẫn Tô Kiều đi lên trên suốt một đoạn đường.

Phương hướng dưới chân thay đổi, Tô Kiều cảm thấy như đang đi lên trên, đường có hơi dốc.

Cuối cùng, con hổ dừng lại trước một cái hang động trên núi. Nó ngồi xổm bên cạnh Tô Kiều, như đang dâng hiến vật quý, cọ cọ vào người cậu: "Gừ gừ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »