Chương 25: Xin lỗi đã làm phiền

Tô Kiều cũng khá bất đắc dĩ với loại phiền não yêu đương này, cậu nhún vai: “May mà Cục Than Nhỏ không gọi, không thì mỗi lần trước khi ăn cơm đều phải hôn một cái coi như vận động trước bữa ăn, Cục Than Nhỏ..."

Ý cười ở khóe miệng Tô Kiều dừng lại, cúi đầu nhìn, trên tảng đá của Cục Than Nhỏ có một miếng tim cắn một miếng, nhưng cục bông đen nhỏ lại biến mất không biết tung tích: “Cục Than Nhỏ đâu rồi?"

"Gào gừ!" Cục Than Nhỏ ngồi trên vai Tô Kiều, thân mật cọ cọ cậu.

[Cục Than Nhỏ: Kinh ngạc không, bất ngờ không?]

[Lông xù khác: Muốn hôn hôn! Cục Than Nhỏ: Muốn hôn hôn ôm ôm bế cao cao!]

[Streamer không thể có sự thiên vị nhé, nhanh cho Đại Tây Kỷ và Đại Não Phủ sắp xếp ôm ôm bế cao cao đi.]

[Ha ha ha ha! Các cậu là muốn streamer chết à.]

Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ xuống, hôn hôn nhóc con tinh nghịch này, đuôi Cục Than Nhỏ quấn lấy cổ tay Tô Kiều, nằm ngửa trong tay Tô Kiều không chịu xuống.

Tô Kiều ngồi xổm bên tảng đá, đặt tay lên đá, nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta còn ra ngoài chơi nữa."

"Gào gừ!" Cục Than Nhỏ vui vẻ đáp lại một tiếng, cúi đầu cắn một miếng tim tiếp tục ăn.

Lần này Cục Than Nhỏ không đút cho Tô Kiều, bởi vì nó đã nhận ra Tô Kiều không thích ăn đồ sống có máu.

Đuôi Cục Than Nhỏ vẫn luôn quấn trên cổ tay, Tô Kiều vốn định đi tìm một thứ có thể đậy lên thịt hun khói để mô phỏng môi trường xông khói, bây giờ không thể rời đi, liền ngồi xuống đất bồi chúng ăn cơm.

Hổ là con ăn xong đầu tiên, ăn xong đi tới cọ cọ Tô Kiều, sau đó bị Cục Than Nhỏ ngậm thịt đánh một cái, bò sang bên liếʍ lông.

Sư tử lớn ăn xong nằm bẹp tại chỗ liếʍ lông, mắt liên tục nhìn qua nhìn lại giữa Cục Than Nhỏ và hổ.

Cục Than được chia ít thịt nhất, nhưng lại là con ăn chậm nhất.

Mà còn thừa rất nhiều thịt, Tô Kiều sờ sờ bụng Cục Than Nhỏ: “Đã no chưa?" cậu sợ mấy miếng thịt này không hợp khẩu vị.

"Gào gừ!"

Bụng Cục Than Nhỏ phồng lên, cũng không giống như chưa ăn no.

Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ đứng lên, phủi phủi đất trên người, nói: "Đi thôi, trước hết đi bờ sông uống chút nước, về rồi làm thịt hun khói."

"Ầm!"

“Gừ." Sư tử lớn ăn xong có hơi lười biếng, nhưng thấy Tô Kiều muốn đi vẫn đứng dậy theo.

Sông cách họ không xa, còn gần hơn một chút so với suối nhỏ, chỉ là nước không trong vắt như bên suối nhỏ, bên hang núi lửa vẫn đang cháy, Tô Kiều không dám rời xa quá, khoảng cách tới sông vừa đủ, cậu vẫn có thể nhìn thấy khói bên đó.

Uống nước không cần Tô Kiều nói gì nhiều, mèo lớn khát nước tự đi tới bờ sông cúi đầu uống nước.

Động vật họ mèo uống nước không phải dùng miệng, mà dùng lưỡi cuộn nước đưa vào miệng, nên uống rất chậm.

Tô Kiều ở cạnh cây lớn gần mép nước phát hiện mấy cái nấm, không biết có thể ăn được không, nhưng trông giống nấm nhỏ thông thường, ít nhất không phải màu sắc sặc sỡ.

Tô Kiều hái mấy cái, có thể ăn hay không đợi về tra internet sẽ biết.

[Trong nước có cái gì đó phải không?]

[Tôi cũng nhìn thấy rồi! Giống như một đôi mắt!]

[Streamer đừng hái nấm nữa! Nhìn bên phải! Mau nhìn!]

Lúc này sự chú ý của Tô Kiều đều đặt trên nấm, cũng không nhìn bình luận.

Cá sấu từ từ nổi lên mặt nước, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Kiều trên bờ, đồng thời tăng tốc di chuyển.

Ngay khi sắp sửa tới gần bờ lên bờ trong chớp mắt, đột nhiên mấy bàn chân lông xù chặn ngay trước mắt.

Đồng tử sư tử và hổ cẩn trọng co lại thành một đường thẳng, chân Cục Than Nhỏ đặt trên mũi cá sấu, "soạt" một tiếng giương móng vuốt ra.

"Gầm——!"

"Ầm——!"

“Gừ——!"

Cá sấu: "..."

Xin lỗi đã làm phiền.

……

Tô Kiều nghe tiếng gầm của mấy con lông xù trước tiên sửng sốt, quay đầu lại phát hiện mấy con lông xù đang uống nước phía dưới không biết từ khi nào đã chạy tới bên cạnh cậu.

Sư tử lớn và hổ vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nước, Tô Kiều sờ sờ Cục Than Nhỏ chạy tới bên tay cậu hỏi: "Sao vậy?"

"Gào gừ!" Cục Than Nhỏ nũng nịu ôm lấy Tô Kiều, đuôi quấn quanh cổ tay cậu, kéo cậu đi về phía bờ sông.

Tô Kiều không hiểu, nhìn bộ dạng của Cục Than Nhỏ, có lẽ bờ sông xảy ra chuyện gì đó, cậu đi qua, thấy chân hổ và sư tử đang đạp lên thứ gì đó.

Tô Kiều: "... Cá sấu từ đâu ra vậy?"

Nhìn bộ dạng cá sấu chắc là đã chết, bị lông xù ấn như vậy, ngay cả ý định vùng vẫy vẫy đuôi cũng không có.

"Đã chết rồi sao?" Tô Kiều lấy một cây gậy chọc chọc, mắt cá sấu cũng bất động, xác nhận là đã chết.

Tô Kiều không khỏi than thở: “Ra ngoài uống miếng nước cũng nhặt được cá sấu chết, vận may thật tốt."

Tuy thịt ở nhà nhiều ăn không hết, nhưng nhặt được cá sấu tức là vận may tốt, tự nhiên cũng khiến người ta vui mừng.

[Ha ha ha, cờ mờ nờ vận may tốt, cá sấu mà biết nói chuyện phải hét to "oan" mất! Hét xong còn phải mắng cậu một câu!]

[Cậu cá sấu đi bình an nhé! Chuyện động vật thì không nói gì đáng thương hay không đáng thương nữa, nếu lông xù không phát hiện, cậu mà cắn streamer thì streamer cũng đáng thương, nói cậu kìa, tự mình ăn tròn vo béo ú, sao còn nhìn chằm chằm lên bờ làm gì?]

Tô Kiều không chú ý trước đó cá sấu sống hay chết, nhưng sau khi cậu nhìn thấy bình luận mới nhận ra, cá sấu có thể không lâu trước đây vẫn còn sống.

Hóa ra là muốn tấn công mình sao?

Được mèo lớn bảo vệ quá tốt, cậu đều không cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

"Gầm——" Sư tử nhận ra sự im lặng của cậu, như lo lắng sợ con non sẽ sợ hãi, nên cọ cọ cậu để an ủi.

Hổ không chịu thua kém, đi sang bên kia dùng hai chân ôm lấy Tô Kiều liếʍ liếʍ.

Cục Than Nhỏ kẹp ở giữa, cắn bên trái cắn bên phải, bận rộn không ngừng nghỉ.

"Gào gừ!"