Nghe thấy đoạn lời nói sau của Kỷ Hòa, Lý Dũng bị doạ kém chút thì trượt chân.
"Cô Kỷ, cô nói gì?"
Bảo anh ta chơi bốn. . . Trò chơi Bốn góc?
Tạm không nói anh ta có dám hay không.
Cho dù anh ta gan lớn dám chơi, trò chơi Bốn góc này ít nhất cần có bốn người tham gia, bây giờ anh ta chỉ có một người, chơi kiểu gì?
Chẳng lẽ nói. . . anh ta phải chơi với ma?
Lý Dũng giật mình, không dám nghĩ tiếp.
"Anh chơi một mình. Anh đi vòng quanh vách tường, cứ đi đến một góc tường thì gọi một tiếng Lý Tiểu Nhã , chờ cho đến lúc anh nghe được tiếng trả lời lại của em ấy, thì dừng ở tại chỗ tiếp tục gọi tên em ấy."
"Yên tâm, tôi cũng sẽ ở trong phòng, nhớ kỹ, sau khi trò chơi bắt đầu, anh chỉ được gọi ba chữ Lý Tiểu Nhã, không được nói cái gì khác, cũng đừng hỏi gì hết. Nếu như anh nghe được tiếng khác, không cần biết nó nói gì, đừng dừng lại."
Kỷ Hòa nói xong, bảo anh ta nhanh chóng đi về phía được chỉ.
Lý Dũng chuẩn bị tâm lý một lúc mới đi đến vị trí mà Kỷ Hòa chỉ.
"Kẹt kẹt."
Cửa bị đóng lại.
Lúc cửa đóng lại, đến chút ánh sáng lay lắt trong lòng anh ta cũng hoàn toàn tắt ngúm trong bóng đêm yên tĩnh.
Bóng tối, không có điểm cuối.
Anh ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình, giống như muốn thoát khỏi ràng buộc, nhảy lên cổ họng anh ta.
Lý Dũng ngừng thở, khẩn trương hỏi: "Cô Kỷ?"
"Bắt đầu đi."
Kỷ Hòa chạy tới đến vị trí trung tâm của căn phòng.
Trong bóng đêm, cô vẫn có thể thấy rõ ràng hết thảy chung quanh như cũ.
Lý Dũng chặt tay, cắn răng bước ra bước đầu tiên, một tay anh ta đỡ vào tường từ từ đi về phía trước.
Đi khoảng tầm mười mấy bước, anh ta đi đến góc tường.
"Lý Tiểu Nhã."
Anh ta chờ một lúc, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của anh ta.
Cô Kỷ vẫn còn ở đấy chứ?
Lý Dũng vô ý thức muốn gọi một tiếng, lại nhớ đến lời cảnh cáo của Kỷ Hòa, vội vàng ngậm miệng lại.
Anh ta hít sâu một hơi, tiếp tục đi đến cái góc tiếp theo.
"Lý Tiểu Nhã."
"Lý Tiểu Nhã "
"Lý Tiểu Nhã."
Lúc Lý Dũng gọi tên Lý Tiểu Nhã lần thứ tám.
Đột nhiên, anh ta cảm giác như có thứ gì đó đột nhiên túm ống quần anh ta.
Mợ nó! ! !
Trong lòng Lý Dũng gần như là điên cuồng gào thét.
Ánh mắt anh ta trừng lớn, vội vàng đưa tay lên che miệng, sợ bản thân mình thốt tiếng kêu gào trong lòng ra ngoài. Anh ta không dám ở lại lâu ngay lập tức đi đến góc tiếp theo.
"Lý Tiểu Nhã."
Mà vào lúc này, có một giọng nữ vang lên bên tai Lý Dũng.
"Anh đang tìm tôi?"
Giống như là dán sát vào tai anh ta, anh tam thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Lý Dũng khóc không ra nước mắt, đây không phải là giọng của cháu gái anh ta!
Anh ta run rẩy tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến, lần thứ mười lăm.
"Lý Tiểu Nhã!"
"Lý Tiểu Nhã."
Lý Tiểu Nhã vỗ xuống vai của bạn, gọi tên mình ra.
Em ấy đứng ở trong góc, trước mặt là Chu Dương.
Chu Dương bị em ấy vỗ bả vai, tiếp tục đi về phía trước, vỗ vai người tiếp theo, sau đó nói tên mình.
Như thế. . .
Tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Lý Tiểu Nhã đứng yên tại chỗ, ngây ngốc chờ một vòng tuần hoàn mới.
Bọn họ chơi như vậy, chơi bao lâu rồi?
Lý Tiểu Nhã không nhịn được bắt đầu nghi ngờ.
Bao lâu rồi nhỉ?
Em ấy đang tính số lần, bả vai đột nhiên bị người khác vỗ một cái.
"Lưu Mộc Mộc."
Lại đến lượt em ấy tiếp tục đi về phía trước.
Lý Tiểu Nhã ngay lập tức quên mất bản thân muốn làm gì, lần mò bức tường đi về phía trước.
Ngay vào lúc em ấy vỗ vào bả vai Chu Dương một lần nữa, lúc muốn gọi tên mình, có một âm thanh gọi trước cả em ấy.
"Lý Tiểu Nhã!"
Ai?
Đây giọng nói của ai?
Là ai đang gọi em ấy?
Lý Tiểu Nhã hơi sửng sốt một, em ấy cảm thấy âm thanh này rất quen, hình như em ấy nghe thấy ở đâu rồi.
Em ấy trố mắt đứng nguyên tại chỗ, đầu dần dần trở nên nặng nề u ám.
"Sao cậu ấy lại dừng lại?"
"Cậu ấy không chơi nữa à?"
"Bọn mình còn chưa chơi chán mà!"
Đây lại là âm thanh của ai?
Lý Tiểu Nhã đột nhiên rùng mình một cái.
Ba giọng nói này, giống với giọng của đám người Chu Dương và Lưu Mộc Mộc, nhưng lại hoàn toàn khác biệt!